Chương 11: Dưới Lớp Mặt Nạ
Bước chân của Linh vang vọng trong con đường nhỏ giữa núi rừng khi cô rời xa ngôi làng Lạc Giang. Đêm qua cô không ngủ, đôi mắt đầy quầng thâm nhưng ý chí vẫn kiên định. Cô không thể ở lại nơi đó, nơi mà mỗi ngõ ngách đều gợi nhắc về những điều kinh hoàng cô từng chứng kiến. Dù vậy, cô biết rằng, bóng ma của hồ ly sẽ tiếp tục đeo bám cô, bất kể cô có đi xa đến đâu.
Trong những ngày đầu trên hành trình mới, Linh liên tục gặp ác mộng. Mỗi đêm, tiếng hát của hồ ly vang vọng trong tâm trí cô, như một lời nguyền không thể thoát khỏi. Hồ ly vẫn đang ở đó, dù chỉ là trong tiềm thức, nhưng sức mạnh của nàng ta không hề suy giảm. Nàng biết rằng, Linh không thể dễ dàng trốn chạy.
Trong một buổi tối mưa phùn, Linh dừng chân tại một quán trọ nhỏ ven đường. Cô cần nghỉ ngơi và lấy lại sức sau những ngày dài mệt mỏi. Quán trọ ấm cúng, với ánh đèn dầu leo lét và mùi hương của gỗ thông tươi mát, tạo nên một không gian yên bình.
Chủ quán trọ là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt phúc hậu nhưng ánh mắt đầy bí ẩn. Ông ta dường như quan sát Linh rất kỹ, nhưng không nói gì ngoài những lời chào hỏi khách sáo.
Sau khi nhận phòng, Linh cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Cô đặt ba lô xuống giường và ngồi dựa lưng vào tường, ngắm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ. Trời lạnh, nhưng trong lòng cô còn lạnh hơn. Cô không thể thoát khỏi cảm giác bị theo dõi, như thể một thế lực vô hình vẫn luôn ám ảnh cô.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, làm Linh giật mình. Cô bước ra mở cửa và thấy một người phụ nữ lạ mặt, khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt sâu thẳm, đứng đó. Người phụ nữ mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, trông như một bóng ma giữa đêm tối.
“Cô là Linh phải không?” Người phụ nữ hỏi, giọng nói của bà ta nhẹ nhàng nhưng đầy ma mị.
Linh không trả lời ngay, chỉ nhìn người phụ nữ với vẻ thận trọng. “Bà là ai? Sao lại biết tôi?”
Người phụ nữ mỉm cười, đôi môi nhợt nhạt cong lên đầy bí ẩn. “Ta biết nhiều hơn những gì cô tưởng đấy, Linh. Ta biết cô đang tìm cách thoát khỏi quá khứ, nhưng điều đó không dễ dàng đâu. Có những thứ không thể xóa nhòa chỉ bằng cách bỏ chạy.”
Linh cảm thấy sự lo sợ len lỏi vào lòng. Người phụ nữ này là ai, và tại sao lại biết quá nhiều về cô? Linh đứng thẳng người, đôi mắt lạnh lùng nhìn bà ta. “Tôi không biết bà đang nói gì.”
“Cô có thể không biết, nhưng cô cảm nhận được, phải không? Sự hiện diện của nàng ta hồ ly vẫn còn trong cô. Lời nguyền đó chưa kết thúc.” Bà ta nghiêng người một chút, ánh mắt thâm trầm. “Cô có thể rời khỏi ngôi làng, nhưng bóng tối vẫn sẽ theo cô đến bất cứ đâu.”
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tâm trí Linh. Đúng, cô cảm nhận rõ sự thật ấy, dù cô cố phủ nhận. Linh siết chặt nắm tay, cố giữ bình tĩnh.
“Tôi không biết bà là ai, nhưng tôi không có thời gian cho những trò đùa này.” Linh nói, giọng cô rắn rỏi nhưng đầy phòng thủ.
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, như thể bà ta đã lường trước phản ứng của Linh. “Ta không phải kẻ thù của cô, Linh. Trái lại, ta ở đây để giúp cô.” Bà ta bước tới gần hơn, giọng thì thầm. “Có một cách để kết thúc tất cả, để xóa bỏ lời nguyền.”
Linh cau mày, nhưng đôi mắt cô vẫn không thể rời khỏi người phụ nữ ấy. “Cách gì?”
Người phụ nữ đưa tay vào áo choàng, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, rồi nhẹ nhàng mở nắp. Bên trong là một chiếc mặt nạ hồ ly được làm tinh xảo, ánh bạc của nó lấp lánh trong ánh sáng mờ nhạt. Linh cảm nhận một luồng khí lạnh lẽo toát ra từ chiếc mặt nạ, khiến cô không thể rời mắt.
“Đây là chiếc mặt nạ mà hồ ly từng đeo khi nàng ta còn là người. Nó chứa đựng sức mạnh của nàng, và chỉ khi cô đeo nó, cô mới có thể nhìn thấy tất cả những gì đã bị che giấu. Để thực sự đối mặt với nàng và kết thúc lời nguyền, cô phải đối diện với chính nguồn gốc của sức mạnh này.”
Linh nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn. Đeo chiếc mặt nạ này có nghĩa là cô phải đối diện với nỗi kinh hoàng của hồ ly một lần nữa, và có thể còn khủng khiếp hơn những gì cô từng trải qua. Nhưng đồng thời, đây có thể là cách duy nhất để thực sự chấm dứt mọi thứ.
“Tại sao bà lại giúp tôi?” Linh hỏi, giọng cô vẫn nghi ngờ.
Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt bà ta, Linh có thể cảm nhận một sự buồn bã sâu thẳm. “Bởi vì… ta cũng từng là một phần của câu chuyện này. Ta biết nỗi đau của cô, và ta không muốn cô đi theo con đường sai lầm như ta đã từng.”
Linh im lặng, trái tim cô như thắt lại. Có điều gì đó rất chân thật trong lời nói của người phụ nữ này, nhưng đồng thời cũng đầy bí ẩn. Cô không biết liệu có thể tin tưởng bà ta hay không, nhưng một phần trong cô thúc giục rằng đây là điều cô cần phải làm.
Cuối cùng, Linh đưa tay ra, cầm lấy chiếc mặt nạ. Cảm giác lạnh lẽo từ nó khiến cô run rẩy, nhưng cô siết chặt tay, kiên quyết hơn bao giờ hết. “Tôi sẽ làm.”
Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt chứa đựng sự thấu hiểu. “Hãy cẩn thận, Linh. Khi cô đeo chiếc mặt nạ này, cô sẽ nhìn thấy những điều mà cô không bao giờ nghĩ tới. Những bí mật, những dối trá, và những sự thật đáng sợ nhất. Nhưng chỉ khi đối mặt với chúng, cô mới có thể thoát khỏi bóng tối.”
Linh không nói gì, chỉ gật đầu rồi bước vào phòng, đóng cửa lại. Cô ngồi xuống, tay nắm chặt chiếc mặt nạ, cảm giác như cả thế giới đang chờ đợi cô đưa ra quyết định. Cô biết rằng, một khi đeo chiếc mặt nạ này, không có đường lui. Mọi thứ sẽ thay đổi, mãi mãi.
Đêm ấy, Linh không ngủ. Cô ngồi đó, nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ, suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra, và những gì đang chờ đợi phía trước.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ, Linh quyết định đeo chiếc mặt nạ.
Khoảnh khắc chiếc mặt nạ chạm vào da cô, một cơn lốc xoáy dữ dội cuốn cô vào một thế giới khác. Tất cả những hình ảnh, âm thanh, ký ức dồn dập tràn về, như thể cô đang sống lại toàn bộ quá khứ. Và trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra một sự thật khủng khiếp mà cô chưa từng tưởng tượng.
Lời nguyền chưa bao giờ là của hồ ly.
Lời nguyền thực sự… đã tồn tại từ trước, và nó gắn chặt với số phận của Linh hơn cô từng nghĩ.
Cánh cửa giữa hai thế giới mở ra, và Linh chìm vào bóng tối.