Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Gánh Hát Hồ Ly Chương 10: Tàn Tích Của Ký Ức

Chương 10: Tàn Tích Của Ký Ức

5:25 chiều – 18/07/2025

Sau khi rời khỏi hang đá, Linh trở lại ngôi làng Lạc Giang, nhưng cô không cảm thấy hoàn toàn thoải mái. Cô biết rằng, dù hồ ly đã bị đánh bại, nhưng tàn tích của sự kiện này vẫn còn đó trong lòng người dân. Cơn ác mộng này có thể đã qua, nhưng ký ức của nó không dễ dàng phai nhòa.

Trời đã về khuya, ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời như chiếc lưỡi liềm mỏng manh, chiếu những tia sáng yếu ớt xuống con đường mòn. Linh đi chậm, đôi mắt cô quan sát kỹ lưỡng xung quanh. Không còn bóng dáng của hồ ly, nhưng sự ám ảnh vẫn lẩn khuất đâu đó, trong từng ngóc ngách của ngôi làng.

Khi Linh đến trước ngôi nhà của bà Lâm, cô cảm nhận được một cảm giác quen thuộc  không phải sự an toàn, mà là một nỗi trống rỗng. Cánh cửa khép hờ, bên trong không có lấy một tiếng động. Linh bước vào nhà, phát hiện ra bà Lâm đã rời khỏi ngôi làng.

Bà Lâm đã đi mà không để lại một lời nhắn nào. Điều này làm Linh băn khoăn, nhưng đồng thời cô cũng không quá ngạc nhiên. Bà Lâm có thể đã nhận ra rằng, cuộc chiến với hồ ly không chỉ là giữa con người và quái vật, mà còn là cuộc chiến với những nỗi đau sâu kín trong lòng mỗi người. Có lẽ bà đã quyết định ra đi để tìm sự bình yên, để tránh xa những ký ức đau thương.

Phúc bước ra từ bóng tối, đôi mắt anh trĩu nặng sự mệt mỏi. Anh đã cố gắng quay trở lại cuộc sống bình thường, nhưng trong ánh mắt anh, Linh nhận ra một sự biến đổi. Dường như anh đã trưởng thành hơn, đã thay đổi nhiều sau những gì đã trải qua.

“Cô quay lại rồi,” Phúc nói, giọng anh trầm lặng. “Mọi thứ ổn chứ?”

Linh gật đầu, nhưng cô biết rằng sự ổn định chỉ là tạm thời. Cô cảm nhận được những vết nứt trong không gian xung quanh, những dấu vết của quá khứ không thể xóa bỏ dễ dàng.

“Bà Lâm đã đi rồi,” Linh nói khẽ, nhìn về phía căn phòng trống không.

Phúc im lặng một lúc, rồi anh thở dài. “Có lẽ bà ấy cần thời gian để tự chữa lành vết thương của mình. Tất cả chúng ta đều cần thời gian.”

Linh đồng tình, nhưng một phần trong cô vẫn băn khoăn về lý do thật sự của sự ra đi này. Liệu có phải chỉ đơn giản là sự trốn chạy khỏi ký ức đau buồn, hay còn điều gì khác mà bà Lâm biết nhưng chưa tiết lộ?

Cả hai ngồi xuống trước hiên nhà, im lặng ngắm nhìn bầu trời đêm. Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Linh cảm nhận được một sự bình yên hiếm hoi, dù ngắn ngủi. Nhưng sâu trong lòng, cô biết rằng những gì đã xảy ra sẽ tiếp tục đeo bám cô và mọi người trong làng.

Thời gian trôi qua, ngôi làng dần khôi phục lại sự yên bình vốn có, nhưng dấu vết của sự kiện kinh hoàng ấy vẫn còn đâu đó. Mọi người trở lại cuộc sống thường nhật, nhưng không ai dám nhắc đến những điều đã xảy ra. Những người từng là nạn nhân của hồ ly không nhớ rõ những gì họ đã trải qua, nhưng trong ánh mắt họ, vẫn còn đó sự hoang mang và bất an.

Linh cũng bắt đầu nhận ra một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ ràng ở bản thân. Cô trở nên nhạy cảm hơn với những điều xung quanh, như thể tâm trí cô luôn căng thẳng, sẵn sàng đối phó với mọi nguy hiểm. Dù hồ ly đã bị tiêu diệt, nhưng tàn tích của sự ám ảnh vẫn tồn tại, ảnh hưởng đến cô theo những cách mà cô không thể kiểm soát.

Phúc thường đến thăm Linh, giúp cô vượt qua những ngày khó khăn. Anh là người duy nhất còn nhớ rõ những gì đã xảy ra, và sự hiện diện của anh là niềm an ủi lớn cho Linh. Cả hai bắt đầu chia sẻ với nhau những suy nghĩ sâu kín nhất, những nỗi sợ hãi mà họ chưa từng thổ lộ với ai khác.

Một ngày nọ, khi Linh và Phúc cùng đi dạo qua cánh đồng, Phúc đột ngột dừng lại, nhìn Linh với ánh mắt nghiêm túc. “Linh, cô có tin rằng mọi chuyện thực sự đã kết thúc không?”

Linh im lặng một lúc lâu trước khi trả lời. “Không. Tôi cảm thấy rằng vẫn còn điều gì đó đang chờ đợi chúng ta.”

Phúc gật đầu. “Tôi cũng vậy. Dù hồ ly đã biến mất, nhưng những ký ức và ám ảnh mà nó để lại vẫn còn. Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ phải đối mặt với hậu quả của những điều đó trong suốt quãng đời còn lại.”

Linh không thể phủ nhận điều đó. Cô biết rằng, dù cho ngôi làng có bình yên trở lại, nhưng những dấu vết mà hồ ly để lại sẽ mãi mãi ám ảnh. Và cô cũng biết rằng, cô sẽ không bao giờ có thể sống một cuộc sống bình thường như trước đây.

Một đêm trăng sáng, khi Linh đang ngủ trong căn nhà nhỏ của mình, cô mơ thấy một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, cô đứng giữa quảng trường của ngôi làng, xung quanh là những con rối vô hồn  những người từng bị mê hoặc bởi tiếng hát của hồ ly. Họ không còn là những con người, mà chỉ là những hình nhân với đôi mắt trống rỗng, đôi tay cứng đờ như những sợi dây điều khiển.

Giữa những hình nhân ấy, Linh thấy bóng dáng của hồ ly, đứng đó, cười mỉm. Nàng không còn tồn tại bằng xương bằng thịt, nhưng sự hiện diện của nàng vẫn ám ảnh trong từng hơi thở của ngôi làng.

“Ngươi đã thắng trong trận chiến,” hồ ly thì thầm, giọng nàng vang vọng trong không gian. “Nhưng ngươi không thể tiêu diệt ta. Ta sẽ mãi mãi sống trong ký ức của ngươi và của ngôi làng này.”

Linh tỉnh dậy, mồ hôi túa ra trên trán. Cô thở hổn hển, cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của hồ ly trong cơn ác mộng. Dù giấc mơ ấy chỉ là một phần của tâm trí cô, nhưng cô biết rằng nó không hoàn toàn vô lý.

Sáng hôm sau, Linh quyết định rời khỏi ngôi làng. Cô biết rằng để thực sự chấm dứt mọi thứ, cô phải rời đi, tránh xa những ký ức đau đớn. Phúc hiểu quyết định của cô và không cố ngăn cản.

“Cô sẽ đi đâu?” Phúc hỏi.

“Tôi không biết,” Linh đáp, mắt cô nhìn về phía chân trời xa xăm. “Nhưng tôi cần phải tìm một nơi mới, nơi mà những ký ức này không còn ám ảnh tôi nữa.”

Phúc khẽ gật đầu. “Nếu cô cần, tôi sẽ luôn ở đây.”

Linh mỉm cười, biết rằng dù rời xa ngôi làng, cô vẫn sẽ giữ trong lòng những kỷ niệm về Phúc và sự đồng hành của anh.

Cô rời đi vào một buổi sáng mờ sương, để lại ngôi làng Lạc Giang phía sau, cùng những tàn tích của ký ức và nỗi đau. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, Linh biết rằng cuộc hành trình của cô vẫn còn dài, và hồ ly, dù đã bị đánh bại, vẫn sẽ luôn là một phần của cuộc sống cô  như một bóng ma mãi mãi không thể xóa nhòa.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00