Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 9: Sóng Ngầm

10:12 sáng – 22/07/2025

Bên trong những bức tường trang nghiêm của nhà họ Dương, không khí đang dần trở nên nặng nề hơn. Mọi người đều cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng không ai dám nói ra. Vũ Tiểu Thư đã trở nên lặng lẽ hơn bao giờ hết, mỗi ngày trôi qua với cô như một chuỗi những nghi thức vô hồn. Dù sự hiện diện của Dương Công Tử ngày càng thưa thớt, cô cũng không cảm thấy nhẹ nhõm hay an ủi.

Một đêm trăng sáng, khi Tiểu Thư đang ngồi bên cửa sổ, ánh trăng phủ lên khuôn mặt cô một vẻ tĩnh mịch và buồn bã. Cô nhớ về những ngày tháng còn ở nhà họ Vũ, về những khoảnh khắc ấm áp bên cha và anh trai. Ở đó, dù áp lực vẫn luôn đè nặng, cô vẫn có một không gian tự do hơn, một nơi mà cô thực sự cảm thấy mình thuộc về. Nhưng từ khi bước chân vào ngôi nhà này, Tiểu Thư như lạc mất chính mình, trở thành một chiếc bóng vô hình trong một cuộc sống mà cô không hề mong muốn.

Nhưng đêm nay, có điều gì đó khác lạ. Tiếng gõ nhẹ lên cửa khiến cô giật mình quay lại. Trước cửa là Dương Lão Phu Nhân, khuôn mặt bà bình thản, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nhiều điều khó đoán.

“Tiểu Thư, con có thể nói chuyện với ta một chút không?” Lão Phu Nhân hỏi, giọng bà dịu dàng nhưng không giấu được sự nghiêm túc.

Vũ Tiểu Thư vội vã đứng dậy, cúi chào mẹ chồng, rồi theo bà vào thư phòng. Hai người ngồi đối diện nhau trong căn phòng nhỏ, ánh nến lung linh hắt bóng lên tường. Dương Lão Phu Nhân nhìn Tiểu Thư một lúc lâu trước khi lên tiếng: “Ta biết, con đã chịu đựng rất nhiều từ khi về làm dâu nhà họ Dương.”

Tiểu Thư cúi đầu, không biết phải trả lời ra sao. Cô không muốn gây khó dễ cho bất kỳ ai, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cuộc sống nơi đây khiến cô mệt mỏi đến vô cùng.

“Ta không muốn nói vòng vo,” Lão Phu Nhân tiếp tục, giọng bà trở nên sắc lạnh hơn. “Có lẽ đã đến lúc con phải lựa chọn. Con muốn tiếp tục sống như thế này, hay con muốn tìm lại tự do cho chính mình?”

Những lời nói của bà như tiếng sấm vang lên trong lòng Tiểu Thư. Cô ngước mắt nhìn mẹ chồng, không tin nổi vào tai mình. Dương Lão Phu Nhân đã nhận ra điều đó, và giờ đây, bà không còn cố gắng che giấu thực tế cay đắng.

“Mẹ… mẹ đang nói gì ạ?” Vũ Tiểu Thư run rẩy hỏi.

“Con nghĩ ta không hiểu sao?” Lão Phu Nhân thở dài, khuôn mặt bà trở nên nghiêm nghị hơn. “Ta cũng từng là một người vợ bị ràng buộc bởi trách nhiệm và nghĩa vụ. Nhưng khác với ta, con có cơ hội để thoát ra. Nếu con không nắm bắt lấy, ta e rằng con sẽ hối hận suốt đời.”

Vũ Tiểu Thư cảm thấy trái tim mình thắt lại. Dương Lão Phu Nhân không chỉ đang đề cập đến cuộc sống hôn nhân vô hồn của cô, mà còn ám chỉ một điều sâu xa hơn: tự do và quyền được sống theo cách mình mong muốn. Nhưng liệu cô có đủ can đảm để đối mặt với quyết định lớn lao này?

“Mẹ…” cô lắp bắp. “Con không biết…”

“Con có quyền chọn,” Lão Phu Nhân nhấn mạnh. “Nhưng hãy nhớ, nếu con chọn con đường tự do, sẽ không có đường lui. Con sẽ phải đối mặt với mọi hậu quả mà nó mang lại.”

Cùng lúc đó, tại nhà họ Vũ, Vũ Đại Phu không ngừng suy nghĩ về bước đi tiếp theo. Anh biết rằng thời gian không còn nhiều, và kế hoạch của anh phải được thực hiện ngay trước khi mọi chuyện vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Trịnh Quân đã tìm được một điểm yếu trong hợp đồng hôn nhân giữa nhà họ Vũ và nhà họ Dương, một điểm mà nếu khai thác đúng cách, có thể giúp Tiểu Thư được giải thoát mà không gây ra cuộc xung đột lớn.

Nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là Dương Lão Gia. Ông là một người quyền lực và rất coi trọng danh dự. Việc đề nghị chấm dứt hôn nhân sẽ là một cú sốc lớn với ông, và nếu không cẩn trọng, nó có thể biến thành một cuộc chiến pháp lý kéo dài.

Trong khi đó, Vũ Lão Gia bắt đầu cảm thấy áp lực gia tăng. Những câu hỏi từ phía họ Dương về tình trạng hôn nhân của Tiểu Thư ngày càng trở nên gay gắt. Ông biết rằng con trai mình đang cố gắng giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp, nhưng ông cũng không thể ngồi yên mà không lo lắng.

Một buổi sáng, Vũ Lão Gia gọi Trịnh Quân đến nhà. Trong căn phòng nhỏ của ông, họ ngồi lại với nhau, bàn bạc về kế hoạch tiếp theo. Trịnh Quân, với sự thông minh và khéo léo của mình, đã đưa ra một phương án có thể giúp gia đình họ Vũ thoát khỏi cuộc hôn nhân này mà không mất mặt.

“Chúng ta sẽ gửi một lá thư chính thức tới nhà họ Dương,” Trịnh Quân nói. “Nhưng trong thư, chúng ta không yêu cầu hủy hôn ngay lập tức. Thay vào đó, chúng ta sẽ đề xuất một cuộc đàm phán về những điều khoản đã không còn phù hợp trong cuộc hôn nhân này. Điều này sẽ cho họ cảm giác rằng chúng ta đang cố gắng thương lượng, chứ không phải ép buộc.”

Vũ Lão Gia gật đầu, ánh mắt ông tràn đầy suy tư. “Điều này có thể khiến nhà họ Dương bớt giận, nhưng liệu họ có chấp nhận không?”

“Chúng ta phải chờ xem phản ứng của họ,” Trịnh Quân nói tiếp. “Nhưng ít nhất, đây là cách để chúng ta mở ra một con đường thoát.”

Ở nhà họ Dương, sau cuộc nói chuyện với mẹ chồng, Vũ Tiểu Thư rơi vào trạng thái đấu tranh nội tâm dữ dội. Cô luôn tự nhủ rằng mình phải chịu đựng vì danh dự gia đình, vì trách nhiệm với hai bên gia tộc. Nhưng giờ đây, khi mẹ chồng đã khéo léo gợi mở cho cô cơ hội thoát khỏi, cô không còn chắc chắn về điều gì nữa.

Một đêm, trong cơn bối rối, Vũ Tiểu Thư viết một lá thư gửi về cho anh trai. Trong lá thư ấy, cô bày tỏ nỗi lòng của mình, sự bế tắc mà cô phải chịu đựng trong thời gian qua, và cả sự bất lực trước những lựa chọn hiện tại.

“Anh à,” cô viết, “em không biết mình có thể làm gì trong tình cảnh này. Em muốn tự do, nhưng em không dám đánh đổi. Có lẽ em đã quá yếu đuối, không thể tự đứng lên vì chính mình.”

Khi lá thư ấy đến tay Vũ Đại Phu, anh biết rằng đây là thời khắc quyết định. Anh không thể để em gái mình tiếp tục sống trong ngục tù ấy thêm nữa.

Trong những ngày sau đó, Dương Công Tử nhận được một lá thư từ nhà họ Vũ. Đọc xong, anh ngồi lặng trong phòng, suy nghĩ. Lá thư nói về những điều khoản bất hợp lý trong cuộc hôn nhân của anh và Vũ Tiểu Thư, nhưng thực ra, anh hiểu rõ đây là một cách để nhà họ Vũ đề nghị hủy hôn.

Anh nhớ lại những lời của cha, về danh dự và trách nhiệm. Nhưng lần này, anh không còn cảm thấy mình có thể tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân không tình yêu. Đôi khi, tự do lại là điều cần thiết, dù phải đánh đổi danh dự của cả gia tộc.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00