Chương 10: Quyết Định Khó Khăn
Ngày hôm sau, Dương Công Tử triệu tập một cuộc gặp với cha mình. Trước khi bước vào thư phòng của Dương Lão Gia, trong lòng anh dâng lên nỗi căng thẳng khó tả. Đây sẽ là một cuộc đối đầu không dễ dàng. Nhưng anh biết mình phải dũng cảm, không chỉ vì bản thân, mà còn vì Tiểu Thư.
Dương Lão Gia ngồi tại bàn, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào con trai như thấu suốt mọi suy nghĩ của anh. “Con có chuyện gì muốn nói với ta?”
Dương Công Tử hít một hơi sâu. “Thưa cha, con đã nhận được thư từ nhà họ Vũ. Họ đề xuất một cuộc đàm phán về cuộc hôn nhân của con và Tiểu Thư.”
Dương Lão Gia đặt cây bút lông xuống bàn, ánh mắt ông trở nên nghiêm nghị hơn. “Con nói tiếp đi.”
“Con đã suy nghĩ rất nhiều,” Dương Công Tử nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Cuộc hôn nhân này không còn mang lại hạnh phúc cho cả hai chúng con. Tiểu Thư, cô ấy không đáng bị ràng buộc vào một cuộc sống như thế này. Con cũng không còn cảm thấy tình cảm hay sự gắn bó nào với cô ấy. Vì vậy, con nghĩ rằng chúng ta nên xem xét việc giải thoát cho cả hai bên.”
Căn phòng trở nên im ắng đến mức có thể nghe rõ từng hơi thở. Dương Lão Gia ngồi lặng một lúc lâu, đôi mắt ông vẫn giữ sự lạnh lùng, nhưng trong đó có ẩn chứa một cơn bão ngầm.
“Con nghĩ đơn giản như vậy sao?” Ông hỏi, giọng lạnh lùng. “Con nghĩ rằng cuộc hôn nhân này chỉ là vấn đề của tình cảm cá nhân, mà không phải là danh dự của gia tộc?”
“Cha…” Dương Công Tử khẽ nói, “Con hiểu rằng danh dự rất quan trọng. Nhưng liệu danh dự có đáng để đánh đổi bằng sự bất hạnh của con và Tiểu Thư? Nếu tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, cả hai chúng con sẽ chỉ càng xa cách hơn. Con không thể để điều đó kéo dài mãi.”
Dương Lão Gia không đáp lời ngay lập tức. Ông đứng dậy, đi lại trong phòng với dáng vẻ đăm chiêu. “Ta hiểu rằng cuộc hôn nhân này không dễ dàng,” ông nói chậm rãi. “Nhưng ta cũng biết rằng việc từ bỏ nó sẽ không chỉ gây tổn thương cho nhà họ Dương, mà còn cả nhà họ Vũ. Con có biết hậu quả của việc này là gì không?”
“Con biết,” Dương Công Tử đáp. “Nhưng con cũng biết rằng nếu cứ kéo dài, cả hai bên sẽ càng trở nên đau khổ hơn. Chúng ta có thể thương lượng, tìm cách để hủy hôn mà không làm mất mặt cả hai gia đình.”
Dương Lão Gia nhìn con trai mình, rồi gật đầu một cách chậm rãi. “Ta sẽ xem xét đề xuất này. Nhưng con phải hiểu rằng, không phải chỉ một mình con muốn là có thể quyết định được. Nhà họ Vũ cũng phải đồng ý với điều này.”
Dương Công Tử cúi đầu, cảm nhận được sự nặng nề của cuộc trò chuyện. Nhưng ít nhất, cha anh đã không hoàn toàn bác bỏ ý tưởng. Điều đó có nghĩa là, dù rất khó khăn, nhưng vẫn còn cơ hội để Tiểu Thư có được tự do.
Tại nhà họ Vũ, Vũ Đại Phu nhận được hồi âm từ phía Dương Công Tử. Những dòng chữ trên giấy khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Dương Công Tử đã đồng ý gặp mặt để đàm phán. Đây là tín hiệu đầu tiên cho thấy mọi thứ có thể tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Vũ Đại Phu ngay lập tức chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ. Trịnh Quân cũng được mời tham gia để giúp đảm bảo rằng mọi thỏa thuận sẽ được thực hiện một cách khéo léo và chính xác. Anh hiểu rõ, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể khiến mọi nỗ lực của anh và em gái tan thành mây khói.
Ngày cuộc đàm phán diễn ra, cả hai gia đình chọn một ngôi đình nhỏ giữa cánh đồng xanh ngắt, cách xa những áp lực và ánh mắt dò xét của thị phi. Khi Dương Công Tử và Trịnh Quân bước vào, không gian trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Vũ Đại Phu đứng dậy, cúi chào đối phương một cách lịch sự nhưng không kém phần quyết đoán. Dương Công Tử cũng đáp lễ, rồi cả hai ngồi xuống đối diện nhau.
“Chúng ta đều biết lý do của cuộc gặp gỡ này,” Vũ Đại Phu mở lời. “Tôi muốn nói rằng, gia đình chúng tôi không hề muốn gây ra bất kỳ cuộc xung đột nào. Mục đích của chúng tôi chỉ là tìm ra một giải pháp tốt nhất cho cả hai bên.”
Dương Công Tử gật đầu. “Tôi hiểu. Và tôi đồng ý rằng, tình trạng hiện tại không thể kéo dài thêm nữa. Nhưng vấn đề ở đây là danh dự của cả hai gia tộc. Chúng ta không thể chỉ đơn giản là hủy bỏ cuộc hôn nhân mà không gây ra tai tiếng.”
“Chính vì vậy,” Trịnh Quân chen vào, “chúng tôi đề xuất một cuộc đàm phán về việc điều chỉnh những điều khoản trong hôn nhân, như một bước đầu tiên. Nếu cả hai bên có thể thống nhất rằng cuộc hôn nhân này không còn phù hợp, chúng ta sẽ có thể hủy bỏ nó mà không gây tổn hại đến danh tiếng.”
Cuộc thảo luận kéo dài, với những lý lẽ và thỏa thuận được đưa ra. Cả hai bên đều thận trọng trong từng lời nói, vì họ hiểu rõ sự nhạy cảm của vấn đề. Nhưng cuối cùng, sau nhiều giờ trao đổi, một thỏa thuận tạm thời đã được đạt được. Cả hai gia đình đồng ý tiến tới việc xem xét lại cuộc hôn nhân, với hy vọng rằng nó sẽ kết thúc trong hòa bình.
Vài ngày sau, Vũ Tiểu Thư nhận được tin tức từ anh trai. Khi nghe rằng cuộc hôn nhân của mình có thể sẽ được hủy bỏ mà không gây tổn thất lớn cho gia đình, cô không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Đó là sự nhẹ nhõm, là nỗi sợ hãi, là niềm hy vọng đang xen lẫn trong lòng cô.
Nhưng dù thế nào, cô cũng biết rằng đây là bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình. Một chương mới sắp mở ra, và cô sẽ phải đối diện với nó với tất cả sự mạnh mẽ mà mình có.