Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Dưới Bóng Cây Cổ Thụ Chương 8: Cơn Bão Âm Thầm

Chương 8: Cơn Bão Âm Thầm

10:11 sáng – 22/07/2025

Trời chạng vạng tối, Vũ Đại Phu trở về nhà sau cuộc gặp gỡ với Trịnh Quân. Mỗi bước chân của anh trên con đường lát đá dẫn về nhà họ Vũ đều trở nên nặng nề, như thể sự lo lắng và quyết tâm trong lòng đang làm đôi chân anh rã rời. Trịnh Quân đã chỉ ra con đường khéo léo để đưa em gái anh trở về, nhưng đó cũng là một hành trình đầy khó khăn, phải đối đầu với những mối quan hệ quyền lực và định kiến xã hội.

Khi vừa bước qua cổng nhà, anh nhìn thấy cha mình, Vũ Lão Gia, đang ngồi ngoài sân. Gương mặt ông vẫn giữ vẻ uy nghi, nhưng ánh mắt đã mờ đi theo thời gian. Ông gọi anh lại, giọng khàn khàn nhưng cương nghị: “Con trai, ta muốn nói chuyện với con.”

Vũ Đại Phu ngồi xuống cạnh cha. Hai người im lặng một lúc, tiếng dế kêu râm ran trong không khí lặng gió. Ông Vũ hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: “Ta đã suy nghĩ về những điều con nói, về việc chúng ta đã hy sinh quá nhiều cho danh tiếng của gia đình.”

Đại Phu cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Cuộc đối thoại này có thể là bước ngoặt cho tương lai của anh và em gái. “Cha đã nghĩ ra điều gì rồi sao?” Anh hỏi, giọng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Đúng vậy,” Vũ Lão Gia nói, đôi mắt ông đăm chiêu như nhìn thấu mọi thứ. “Ta đã nhận ra rằng, nếu cứ giữ mãi những lề thói cũ, ta sẽ mất đi điều quan trọng nhất: đó là tình yêu thương trong gia đình. Tiểu Thư, con bé không nên chịu đựng cuộc sống như vậy. Và ta, với tư cách là người cha, không thể đứng nhìn con gái mình sống trong bất hạnh.”

“Cha…” Vũ Đại Phu thốt lên, mắt anh ánh lên tia hi vọng.

“Nhưng,” Lão Gia tiếp tục, giọng ông trở nên nghiêm nghị hơn, “ta cũng không thể để chuyện này làm mất mặt gia đình chúng ta. Chúng ta phải tìm ra một con đường để giải quyết mà không làm tổn hại đến danh tiếng của cả hai nhà.”

Vũ Đại Phu gật đầu, hiểu rằng cha anh đã mở lòng nhưng vẫn giữ nguyên tắc của mình. Điều đó không làm anh ngạc nhiên, vì danh dự luôn là điều tối quan trọng với Vũ Lão Gia. Nhưng anh cũng nhận ra rằng đây là cơ hội, và anh không được phép bỏ lỡ nó.

“Con đã gặp Trịnh Quân, cha à,” Đại Phu nói. “Anh ấy sẽ giúp chúng ta tìm ra cách đưa Tiểu Thư trở về mà không làm tổn thương đến mối quan hệ giữa hai gia tộc. Chúng ta sẽ dựa vào luật pháp, và nếu cần thiết, con sẽ làm mọi thứ để thuyết phục nhà họ Dương.”

Trong những ngày tiếp theo, Dương Lão Gia bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn. Sự lạnh lùng vốn có của ông không cho phép ông bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nào trong gia tộc. Ông chú ý thấy Dương Công Tử trở về nhà thường xuyên hơn, và mỗi khi về, anh ta luôn trông có vẻ trầm ngâm. Sự lãnh đạm của anh ta đối với vợ – Vũ Tiểu Thư – vẫn như trước, nhưng lại có gì đó biến chuyển trong ánh mắt mỗi khi nhìn thấy cô. Đôi khi, sự im lặng giữa hai người lại trở thành gánh nặng vô hình, đè nén lên bầu không khí vốn đã ngột ngạt trong gia đình.

Một buổi tối, sau bữa cơm, Dương Công Tử quyết định đến gặp cha mình. Đứng trước cửa thư phòng của ông, anh hít sâu và gõ cửa nhẹ nhàng.

“Vào đi,” giọng trầm lạnh lùng của Dương Lão Gia vang lên từ bên trong.

Dương Công Tử bước vào, ngồi xuống trước bàn làm việc của cha. Ông ngước mắt nhìn con trai mình một cách chậm rãi, rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Cha,” Dương Công Tử bắt đầu, giọng điềm đạm nhưng có chút do dự. “Con đã suy nghĩ nhiều về hôn nhân của con và Tiểu Thư. Chúng con… không có sự gắn bó. Con không cảm thấy chúng con có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này.”

Dương Lão Gia đặt cây bút lông xuống bàn, đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào con trai mình. “Con muốn nói gì?”

Dương Công Tử nuốt khan. Anh biết rằng đây là một cuộc đối thoại nguy hiểm, nhưng anh không thể im lặng mãi. “Con nghĩ rằng cuộc hôn nhân này đã không mang lại điều gì tốt đẹp cho cả hai. Con không yêu cô ấy, và cô ấy cũng không hạnh phúc. Có lẽ… chúng ta nên xem xét lại.”

Dương Lão Gia nhướng mày, trong mắt ông ánh lên sự khó chịu. “Con có biết việc này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cả hai gia đình không? Chúng ta không phải là những kẻ tầm thường, hôn nhân không phải trò đùa.”

“Con biết,” Dương Công Tử đáp, giọng anh trở nên khẩn thiết hơn. “Nhưng hạnh phúc của chúng con có lẽ quan trọng hơn danh tiếng. Nếu cứ tiếp tục như thế này, cả hai chúng con sẽ chỉ làm khổ nhau.”

Dương Lão Gia im lặng một lúc lâu, như đang cân nhắc lời nói của con trai. “Con có biết điều này sẽ tạo ra sóng gió trong gia tộc không?”

Dương Công Tử gật đầu, trong lòng anh cũng dấy lên sự lo lắng. Nhưng anh biết rằng đây là lúc phải đối diện với sự thật, dù có đau đớn đến đâu.

“Được rồi,” Dương Lão Gia nói chậm rãi, giọng ông vẫn lạnh lùng. “Ta sẽ xem xét điều con nói. Nhưng hãy nhớ, quyết định cuối cùng vẫn là của gia đình, không phải của riêng con.”

Tại nhà họ Vũ, sự chờ đợi trong căng thẳng kéo dài từng ngày. Vũ Đại Phu và Trịnh Quân vẫn đang cố gắng tìm ra một giải pháp thỏa đáng. Nhưng trong lòng Đại Phu, nỗi lo lắng ngày càng lớn dần. Anh biết rằng thời gian không chờ đợi, và nếu không sớm hành động, mọi chuyện có thể trở nên phức tạp hơn.

Một đêm tối trời, khi gió thổi mạnh qua cánh đồng, Vũ Lão Gia lại gọi con trai mình đến trước bàn thờ gia tiên. Ông đứng đó, nhìn vào những bức chân dung của tổ tiên với vẻ trầm ngâm. 

“Đại Phu,” ông nói mà không quay lại nhìn con, “ta đã quyết định. Ta sẽ để con thực hiện kế hoạch của mình. Nhưng hãy nhớ, nếu chuyện này thất bại, cả dòng họ sẽ phải gánh chịu hậu quả.”

Vũ Đại Phu nhìn cha mình, lòng tràn ngập cảm xúc. “Con sẽ không làm cha thất vọng. Con hứa.”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00