Chương 7: Gió Đổi Chiều
Sau cuộc gặp gỡ với em gái, Vũ Đại Phu trở về với lòng nặng trĩu. Anh đã hiểu rõ rằng cuộc sống của Vũ Tiểu Thư trong nhà họ Dương chỉ là một tấm gương của sự giả tạo và áp lực, nhưng cô vẫn kiên cường chấp nhận số phận. Sự dằn vặt trong lòng khiến anh không thể an giấc, và ý nghĩ về việc giải thoát em gái khỏi cuộc sống tù túng ấy luôn đeo bám anh.
Từ hôm đó, Đại Phu thường ngồi thẫn thờ dưới tán cây trước sân, nhìn về phía cánh đồng xanh rì, nơi những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua. Nhưng bây giờ, những cơn gió ấy không còn mang đến sự thanh thản. Chúng chỉ như những cơn sóng dữ, cuốn theo nỗi bất lực của anh.
Bên trong ngôi nhà họ Vũ, Vũ Lão Gia cũng không khỏi suy nghĩ. Dù ông luôn coi trọng danh dự và truyền thống, lòng ông vẫn không thể tránh khỏi sự hoang mang. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt trống rỗng của Đại Phu, ông lại tự hỏi liệu những quyết định ông đưa ra có thật sự đúng. Ông đã hy sinh hạnh phúc cá nhân của các con mình để giữ gìn danh tiếng, nhưng giờ đây, ông không còn chắc chắn liệu danh tiếng ấy có đáng để trả giá bằng nỗi đau của gia đình.
Một buổi sáng, Vũ Lão Gia gọi Đại Phu đến gian thờ gia tiên. Không gian trầm mặc với hương khói vấn vít khiến tâm trí Đại Phu như lắng đọng lại. Ông lặng lẽ đốt nén hương trước bàn thờ, đôi mắt già nua nhìn chăm chú vào khói hương bay lượn, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Con trai,” ông nói, giọng trầm ấm nhưng đầy suy tư. “Có phải con vẫn nghĩ đến chuyện của Tiểu Thư?”
Vũ Đại Phu ngẩng đầu nhìn cha. Anh không ngạc nhiên khi ông đã nhận ra nỗi lòng của mình. “Dạ, thưa cha. Con không thể ngừng lo lắng cho em.”
Vũ Lão Gia thở dài, nét mặt ông già nua thêm phần ưu tư. “Ta biết, con à. Ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng con phải hiểu, trong cuộc đời này, có những thứ mà chúng ta không thể thay đổi. Truyền thống và gia phong đã ràng buộc chúng ta suốt bao đời nay. Gia đình phải trên hết.”
“Nhưng cha à,” Đại Phu ngắt lời, giọng anh mạnh mẽ hơn bao giờ hết. “Nếu cái gọi là gia đình đó khiến mỗi thành viên sống trong khổ đau, thì liệu nó còn có ý nghĩa gì không? Cha luôn dạy chúng con về bổn phận, nhưng con tin rằng bổn phận lớn nhất của chúng ta là bảo vệ hạnh phúc của những người thân yêu.”
Vũ Lão Gia nhìn sâu vào đôi mắt con trai mình, nơi ánh lên sự quyết tâm mãnh liệt. Ông biết rằng Đại Phu không chỉ nói cho Tiểu Thư, mà còn cho chính bản thân anh, cho những mối ràng buộc đã đặt lên vai mình quá lâu. Trong khoảnh khắc ấy, Vũ Lão Gia chợt nhận ra rằng sự cứng nhắc của ông có thể đã đánh mất đi những điều quý giá nhất trong cuộc đời.
Ở nhà họ Dương, những ngày tiếp theo của Vũ Tiểu Thư dường như không có gì thay đổi. Cô vẫn thức dậy mỗi sáng trong sự lạnh lẽo, làm những công việc được giao mà không cảm thấy bất kỳ sự kết nối nào với cuộc sống nơi đây. Chồng cô, Dương Công Tử, vẫn là một hình bóng xa cách, luôn bận rộn với những chuyến đi và các cuộc họp gia tộc. Mỗi lần anh trở về, căn nhà lại càng thêm xa lạ.
Nhưng một buổi chiều nọ, trong khi dạo quanh vườn để tìm chút thư thái, Vũ Tiểu Thư tình cờ gặp Dương Lão Phu Nhân, mẹ chồng của cô, đang ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế dài bên hồ nước. Người phụ nữ lớn tuổi ấy nhìn thấy Tiểu Thư tiến lại gần, rồi gọi cô bằng giọng dịu dàng:
“Tiểu Thư, con đến đây ngồi với ta.”
Vũ Tiểu Thư hơi ngạc nhiên trước lời mời của mẹ chồng. Từ khi gả về đây, Dương Lão Phu Nhân luôn giữ khoảng cách và ít khi trò chuyện với cô, nhưng hôm nay bà lại tỏ ra khác lạ. Cô ngồi xuống cạnh bà, cảm nhận được một không khí trang trọng bao phủ lấy cả hai.
“Con đã sống ở đây được bao lâu rồi?” Bà hỏi, mắt nhìn ra hồ nước.
“Dạ, cũng đã hơn một năm,” Vũ Tiểu Thư đáp nhẹ nhàng.
Dương Lão Phu Nhân thở dài, ánh mắt tràn đầy sự mệt mỏi. “Con biết không, Tiểu Thư, trước khi con về làm dâu nhà họ Dương, ta đã từng giống như con. Ta cũng từng là một cô gái trẻ, bị gả vào một gia đình xa lạ, sống trong sự áp lực của bổn phận và danh tiếng. Ban đầu ta cũng nghĩ rằng mình sẽ không thể chịu đựng nổi…”
Vũ Tiểu Thư nhìn mẹ chồng, cảm giác có một mối liên hệ nào đó bắt đầu nhen nhóm giữa hai người.
“Nhưng theo thời gian,” Dương Lão Phu Nhân tiếp tục, “ta dần nhận ra rằng, đôi khi, sự chịu đựng là điều duy nhất chúng ta có thể làm để giữ gìn gia đình. Gia tộc là thứ phải được bảo vệ, bất chấp mọi hi sinh.”
“Nhưng mẹ à,” Tiểu Thư cất tiếng, giọng run run, “liệu có đáng không, khi chúng ta đánh đổi hạnh phúc cá nhân để giữ gìn thứ mà chính chúng ta không cảm thấy gắn bó?”
Dương Lão Phu Nhân im lặng một lúc lâu, như thể đang cân nhắc những lời của Vũ Tiểu Thư. “Ta không thể trả lời câu hỏi đó cho con. Mỗi người đều có cách đối mặt với cuộc đời. Ta chỉ muốn con hiểu rằng, dù cuộc sống này có khắc nghiệt đến đâu, con vẫn có thể tìm thấy sức mạnh từ chính bản thân mình.”
Vũ Tiểu Thư cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của mẹ chồng, nhưng cô cũng biết rằng, không giống như Dương Lão Phu Nhân, cô không thể chấp nhận một cuộc đời không có hạnh phúc. Trong lòng cô, ngọn lửa khát khao tự do vẫn âm ỉ cháy, và cô biết rằng mình sẽ không thể sống mãi trong chiếc lồng này.
Vũ Đại Phu, sau cuộc trò chuyện với cha, quyết định không thể chần chừ thêm nữa. Anh bắt đầu lên kế hoạch để giải thoát cho em gái mình. Nhưng anh hiểu rõ rằng đối đầu trực tiếp với gia đình họ Dương là một việc không dễ dàng. Gia tộc họ Dương quyền lực và có tầm ảnh hưởng, và bất kỳ sự chống đối nào cũng có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng cho cả hai nhà.
Một đêm tối trời, khi mọi thứ dường như lặng yên dưới bầu trời đầy sao, Đại Phu đến gặp một người bạn cũ, một luật sư tên Trịnh Quân. Anh tin rằng Quân có thể giúp mình tìm ra cách hợp pháp để đưa Vũ Tiểu Thư về nhà mà không gây ra xung đột với nhà họ Dương.
“Đại Phu,” Trịnh Quân nói sau khi nghe xong câu chuyện, “ta hiểu nỗi lo lắng của ngươi. Nhưng nếu muốn giải quyết việc này mà không làm rạn nứt mối quan hệ giữa hai gia đình, ta e rằng sẽ phải có cách tiếp cận khéo léo hơn.”
Vũ Đại Phu gật đầu, biết rằng con đường phía trước không hề dễ dàng. Nhưng anh sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để bảo vệ em gái mình, dù phải đi ngược lại những gì mà xã hội và gia đình mong đợi.
Ngọn gió đổi chiều đã bắt đầu, và với mỗi bước đi, Vũ Đại Phu càng nhận ra rằng tương lai của gia đình họ Vũ sẽ không còn như trước.