Chương 6: Lời Hứa Dưới Bóng Trăng
Bước vào cổng nhà họ Dương, Vũ Đại Phu cảm nhận rõ rệt sự xa lạ của nơi này. Ngôi nhà bề thế và uy nghi, những lối đi lát đá cẩm thạch sáng bóng, cây cối được cắt tỉa tỉ mỉ. Nhưng chính sự hoàn hảo ấy lại làm anh thấy lạnh lẽo, như thể không khí nơi đây thiếu đi sự sống.
Vừa đặt chân vào sân lớn, anh được người hầu đưa đến gian phòng khách. Bên trong, Dương Lão Gia ngồi đợi, tay nâng chén trà với dáng vẻ điềm đạm, tựa như đã quen với việc tiếp đón khách khứa. Dù đã nghe đến tên tuổi của Vũ Đại Phu, nhưng với Dương Lão Gia, anh chỉ là một kẻ đến sau trong cuộc mặc cả giữa hai dòng họ.
“Thưa Dương Lão Gia,” Vũ Đại Phu cúi đầu chào, giữ vẻ kính cẩn nhưng trong lòng nặng trĩu. Anh biết rằng cuộc trò chuyện này không hề dễ dàng, nhưng anh không thể bỏ cuộc khi nghĩ đến em gái mình.
“Cậu đến đây có chuyện gì muốn thưa với ta?” Dương Lão Gia hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén quan sát người đối diện.
Vũ Đại Phu nuốt khan, đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau như thể để giữ vững sự tự tin. “Thưa ngài, con gái của tôi – Vũ Tiểu Thư – đã trở thành dâu nhà ngài. Là anh trai, tôi không khỏi lo lắng cho em gái mình, và tôi muốn biết rằng liệu Tiểu Thư có được sống hạnh phúc hay không.”
Dương Lão Gia mỉm cười lạnh lùng. “Cậu Vũ, gia đình chúng ta đã thực hiện đúng cam kết trong cuộc hôn nhân này. Chúng tôi đối xử với con bé như với bất kỳ ai trong nhà, và bổn phận của nó là làm tròn vai trò người vợ, người dâu. Đó là điều duy nhất cậu cần biết.”
Vũ Đại Phu cố nén giận. Anh biết rằng trong mắt những gia đình quyền thế như nhà họ Dương, cảm xúc cá nhân không có chỗ đứng. Nhưng nhìn ánh mắt Dương Lão Gia, anh hiểu rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời thỏa đáng ở đây. Tuy nhiên, anh không đến chỉ để nghe những lời sáo rỗng.
“Con hiểu,” anh nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Nhưng ngài cũng biết rằng một cuộc hôn nhân không chỉ là sự liên kết giữa hai gia tộc. Đó là cuộc sống của một con người. Nếu Tiểu Thư không hạnh phúc, liệu chúng ta có thể coi hôn nhân này là thành công không?”
Dương Lão Gia nhấp một ngụm trà, đôi mắt không chút lay chuyển. “Hạnh phúc hay không hạnh phúc, đó không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng là danh dự và lợi ích của gia đình.”
Trong căn phòng nhỏ, Vũ Tiểu Thư ngồi lặng trước khung cửa sổ, đôi mắt hướng ra ngoài trời. Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất, nhưng trong lòng cô, một màn đêm u ám vẫn bao phủ. Tiếng gió thổi qua những cành cây ngoài sân vang lên như tiếng thở dài của cuộc đời, phản chiếu chính sự cô độc trong lòng cô.
Kể từ khi gả vào nhà họ Dương, cuộc sống của Vũ Tiểu Thư là chuỗi ngày lặp đi lặp lại trong sự im lặng và trống trải. Chồng cô, Dương Công Tử, dù tử tế và không bao giờ làm khó cô, nhưng lại là người lạnh lùng và ít quan tâm. Đối với anh, cô chỉ là một người vợ phải có, một phần trong bức tranh lớn của gia tộc, không hơn không kém.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài cửa khiến cô giật mình. Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tiểu Thư…”
Cô quay lại và nhìn thấy anh trai mình bước vào, khuôn mặt đầy lo lắng. “Đại ca… Sao anh lại đến đây?” Cô hỏi, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
“Ta đến thăm em,” Vũ Đại Phu nói, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng. “Em thế nào? Cuộc sống ở đây có ổn không?”
Vũ Tiểu Thư nhìn anh, đôi mắt đượm buồn. “Em vẫn ổn, anh đừng lo. Chỉ là… cuộc sống ở đây khác xa với những gì em từng tưởng tượng.”
Vũ Đại Phu cảm nhận được nỗi đau trong lời nói của em gái. Anh bước đến bên cô, đặt tay lên vai cô như để truyền cho cô chút an ủi. “Ta biết em đã phải chịu đựng nhiều. Nhưng nếu có bất kỳ điều gì khiến em không thể tiếp tục, hãy nói với ta. Ta sẽ làm mọi cách để đưa em về nhà.”
Vũ Tiểu Thư cười nhạt, nước mắt chực trào nhưng cô cố gắng kìm nén. “Anh biết không, em đã từng nghĩ mình sẽ mạnh mẽ, sẽ vượt qua tất cả. Nhưng khi đối mặt với hiện thực, em mới hiểu rằng không phải mọi thứ đều có thể do mình quyết định. Định mệnh đã sắp đặt như thế, em không thể thay đổi được.”
“Đừng nói thế,” Vũ Đại Phu nhẹ nhàng nói. “Em không phải sống vì định mệnh hay vì gia đình. Em xứng đáng có được hạnh phúc.”
Cô im lặng một lúc, rồi khẽ lắc đầu. “Anh à, em cảm ơn anh đã luôn lo lắng cho em. Nhưng cuộc sống của em giờ đây đã thuộc về nhà họ Dương. Dù có khó khăn đến đâu, em cũng phải học cách chấp nhận.”
Vũ Đại Phu nhìn sâu vào đôi mắt em gái, trái tim anh nhói lên khi nhận ra cô đã hoàn toàn đánh mất niềm tin vào hạnh phúc. Nhưng anh cũng hiểu rằng, trong xã hội này, sự phản kháng là vô vọng. Tuy vậy, anh không thể từ bỏ. Anh sẽ tìm cách, bằng mọi giá, để giải thoát em gái mình khỏi cuộc sống ngột ngạt này.
“Ta hứa,” anh nói, giọng chắc nịch, “nếu em muốn, ta sẽ đưa em về.”
Dưới ánh trăng, hai anh em họ nhìn nhau, không cần nói thêm lời nào. Bóng đêm vẫn bao phủ, nhưng trong lòng Vũ Đại Phu, một quyết tâm dần lớn lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.