Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

8:39 chiều – 23/07/2025

Bà Mai bắt đầu kể về một nỗi sợ không tên, một cảm giác rằng có điều gì đó không ổn trong ngôi nhà. Bà viết về những đêm mất ngủ, khi bà nghe thấy những tiếng thì thầm lạ lùng, như ai đó đang nói chuyện trong bóng tối. Rồi có lần, bà nhìn thấy một bóng hình mờ ảo lướt qua ngoài cửa sổ vào lúc nửa đêm. Dù ông Tín không bao giờ tin lời bà, nhưng nỗi sợ trong lòng bà Mai ngày càng lớn.

Trang cuối cùng của cuốn nhật ký dừng lại với một câu viết vội vã: “Tôi biết có thứ gì đó trong ngôi nhà này. Nó không để yên cho tôi. Nó đến vào ban đêm…”

Bà Thắm rùng mình. Lời viết của bà Mai giống hệt như những gì bà đang trải qua. Tiếng cười khẽ, bóng hình trong đêm, và chiếc khăn tay bí ẩn – tất cả dường như không phải ngẫu nhiên. Phải chăng cái chết của bà Mai không chỉ là do bệnh tật, mà còn liên quan đến một thế lực nào đó? Hoặc có thể, nỗi đau và sự dằn vặt trong lòng bà Mai đã sinh ra một thứ gì đó, ám ảnh ngôi nhà và những người sống trong đó?

Đúng lúc đó, bà Thắm nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng sau lưng. Bà quay lại, tim đập mạnh. Lan đứng ngay ở cửa, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào bà, như thể cô bé biết điều gì đang diễn ra.

“Mẹ tìm thấy gì rồi?” – Lan hỏi bằng giọng lạnh lùng, không phải là giọng nói của một đứa trẻ.

Bà Thắm đứng lặng, cuốn nhật ký rơi khỏi tay, lòng dâng lên nỗi sợ hãi không thể diễn tả. Ánh mắt của Lan, ánh mắt của một đứa trẻ đang bị ám ảnh bởi quá khứ đen tối của ngôi nhà, giống như lời cảnh báo rằng có những điều bà Thắm không bao giờ nên tìm hiểu.

Lan bước vào, ngồi xuống bên cạnh bà Thắm, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cuốn nhật ký. Bà Thắm không biết nên làm gì, chỉ cảm nhận rõ sự hiện diện lạnh lẽo của một thứ gì đó vô hình, đang theo dõi cả hai.

“Mẹ Mai cũng nghe thấy tiếng thì thầm,” Lan nói, mắt hướng về phía bức tường tối om trong phòng. “Cả con cũng nghe thấy… Mẹ có nghe không?”

Bà Thắm lặng người, nỗi sợ trong lòng càng lớn. Bà cảm thấy mình như đang đối mặt với một bí mật khủng khiếp đã bị chôn giấu quá lâu. Những gì bà Mai từng trải qua giờ đây đang bủa vây lấy bà, và cả Lan cũng đang chịu ảnh hưởng. Câu hỏi đặt ra: liệu có ai khác trong gia đình biết sự thật về ngôi nhà, hay tất cả đều đã bị che mắt?

Bà Thắm cảm thấy những lời của Lan như những lưỡi dao vô hình, cắt sâu vào lòng bà. Ánh mắt vô hồn của cô bé, giọng nói lạnh lẽo ấy không phải của một đứa trẻ mà bà từng biết. Một cảm giác không yên bám riết lấy bà. Bà cần làm rõ tất cả trước khi mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.

Bà quyết định không nói gì thêm với Lan, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lặng lẽ đi xuống nhà. Nhưng trong lòng bà biết rằng Lan, dù chỉ là một đứa trẻ, dường như đã biết quá nhiều về bí mật của căn nhà và những điều bà Thắm chưa từng tưởng tượng.

Chiều hôm sau, trong lúc ông Tín đi vắng, bà Thắm quyết định tìm cách nói chuyện với ông bà Thịnh, hàng xóm sống gần nhất, và cũng là người biết rõ gia đình này từ nhiều năm trước. Bà Thắm hy vọng họ có thể giúp giải đáp một phần bí ẩn.

Khi bà đến nhà ông bà Thịnh, bà nhận thấy nét mặt của họ có phần lúng túng khi bà nhắc đến ngôi nhà. Lúc đầu, họ né tránh trả lời các câu hỏi của bà Thắm về bà Mai, nhưng khi thấy bà kiên quyết muốn biết sự thật, ông Thịnh thở dài, ánh mắt u ám.

“Có những chuyện không ai muốn nhắc lại, nhưng nếu cô muốn biết, tôi nghĩ cô cần chuẩn bị tinh thần,” ông Thịnh nói. “Bà Mai, vợ đầu của ông Tín, không chỉ chết vì bệnh như người ta nói. Sự thật là… bà ấy đã tự kết liễu đời mình.”

Câu nói của ông Thịnh như tiếng sét ngang tai. Bà Thắm không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Trong đầu bà, hình ảnh của bà Mai – một người phụ nữ yếu đuối, dằn vặt trong cuốn nhật ký – bỗng hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhưng tại sao?

“Tại sao bà ấy lại tự sát?” – Bà Thắm hỏi, giọng run run.

Ông Thịnh im lặng một lúc lâu, rồi khẽ đáp:

“Chúng tôi không biết chính xác nguyên nhân, nhưng có tin đồn rằng bà Mai đã bị ám ảnh bởi một giấc mơ lặp đi lặp lại. Bà ấy thường nói mình thấy bóng dáng một người phụ nữ trong nhà, người ấy cứ đứng ngoài cửa sổ vào ban đêm, thì thầm với bà. Ông Tín không bao giờ tin vào những gì bà Mai nói, ông cho rằng bà ấy đang rối loạn tâm lý sau khi sinh con.”

Nghe đến đây, bà Thắm cảm thấy rợn người. Những điều bà Mai trải qua rất giống với những gì bà đang cảm nhận. Tiếng thì thầm trong đêm, bóng dáng lờ mờ, nỗi sợ vô hình… tất cả dường như quay trở lại.

“Bà Mai đã nhắc đến người phụ nữ nào đó. Ai có thể là người mà bà ấy nhìn thấy?” – Bà Thắm hỏi, trong lòng đầy sự hoài nghi.

Bà Thịnh, người ngồi im lặng nãy giờ, bất chợt lên tiếng, giọng thấp và nặng nề:

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00