“Con sao thế? Sao lại đứng ở đây giữa đêm khuya?” – Bà Thắm ngồi dậy, hỏi bằng giọng khẽ.
Lan không trả lời. Cô bé chỉ đứng im, đôi mắt trống rỗng nhìn bà, như thể bị ám ảnh bởi điều gì đó vô hình. Bà Thắm cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng cố giữ bình tĩnh.
“Lan, có chuyện gì à?” – Bà hỏi lần nữa, bước xuống giường và tiến lại gần Lan.
Lan bất ngờ quay người, chạy vụt ra khỏi phòng trước khi bà Thắm kịp giữ lại. Bà vội vã theo sau, nhưng khi đến cửa phòng, bà chỉ thấy bóng Lan biến mất vào hành lang tối tăm. Cảm giác lo lắng bỗng tràn ngập trong lòng bà Thắm. Bà nhanh chóng bật đèn và đi tìm Lan khắp nhà, nhưng cô bé dường như đã biến mất.
Khi đi qua phòng Hải, bà nhận thấy cửa phòng hơi hé mở. Cảm giác bất an càng lớn, bà Thắm khẽ đẩy cửa bước vào. Trong ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn bàn, bà thấy Hải đang ngủ say trên giường, khuôn mặt bình thản như thể cậu không hề biết gì về chuyện vừa xảy ra. Tuy nhiên, điều làm bà sững sờ là một chiếc khăn tay cũ kỹ đặt trên bàn cạnh giường cậu – chính là chiếc khăn mà Lan đã tìm thấy dưới gầm giường trước đó.
Bà Thắm cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Tại sao chiếc khăn này lại xuất hiện ở đây? Và tại sao Lan lại hành xử kỳ lạ như vậy? Bà quay lại định tìm Lan, nhưng đột nhiên từ phía sau, có tiếng cười khẽ vang lên – âm thanh lạ lùng vang vọng giữa không gian yên tĩnh, khiến bà giật mình quay lại. Tuy nhiên, phòng vẫn trống không, không có ai khác ngoài Hải đang say ngủ.
Quá mệt mỏi và hoảng loạn, bà Thắm vội quay về phòng mình. Tâm trí bà ngổn ngang những suy nghĩ mơ hồ. Phải chăng có thứ gì đó trong ngôi nhà này mà bà chưa biết? Phải chăng chiếc khăn tay và những hành vi kỳ lạ của Lan có liên quan đến một bí mật khủng khiếp nào đó trong quá khứ?
Đêm đó, giấc ngủ của bà Thắm bị gián đoạn bởi những cơn mơ kỳ lạ. Bà thấy mình đứng giữa một khu rừng âm u, xung quanh là tiếng khóc của một người phụ nữ vang vọng từ xa. Bóng dáng mờ ảo của người phụ nữ ấy ngày càng rõ dần, khuôn mặt xanh xao, đôi mắt sâu thẳm, như muốn nói với bà điều gì. Bà Thắm muốn chạy, nhưng đôi chân như bị đè nặng, không thể cử động. Tiếng khóc ngày càng lớn, vang vọng trong đầu bà như một bản nhạc buồn rợn người.
Sáng hôm sau, khi bà Thắm tỉnh dậy, tâm trí bà vẫn còn ám ảnh bởi giấc mơ. Nhưng điều làm bà sửng sốt hơn cả là dấu vết của những giọt nước trên sàn nhà – từ cửa phòng bà, kéo dài ra ngoài hành lang, đến thẳng phòng của Hải. Những giọt nước nhỏ giọt, giống như ai đó đã bước đi trong đêm mưa, để lại dấu tích bí ẩn.
Bà Thắm đứng yên, cảm giác bất an bủa vây. Rõ ràng, có thứ gì đó không ổn trong ngôi nhà này. Lan thì ngày càng trầm lặng, Hải thì càng xa cách, và những dấu vết kỳ lạ xuất hiện ngày một nhiều. Liệu có phải ngôi nhà đang che giấu một bí mật đen tối nào đó? Hay là chính những cảm xúc giằng xé của bà Thắm và hai đứa trẻ đã tạo ra một thứ gì đó ám ảnh họ từ trong tiềm thức?
Những ngày sau sự việc kỳ lạ với chiếc khăn tay, bà Thắm không thể nào tập trung vào bất cứ điều gì. Những hình ảnh mờ nhạt từ giấc mơ, cùng với sự kỳ lạ trong hành vi của Lan và Hải, khiến bà nhận ra rằng, để hiểu rõ điều đang xảy ra, bà phải quay về với quá khứ của chính mình và gia đình này.
Bà bắt đầu nhớ lại những ngày đầu khi mới quen ông Tín. Khi đó, ông là một người đàn ông trầm lặng, nhưng luôn mang trong mình nỗi buồn khó tả. Bà nghĩ rằng đó chỉ là hệ quả của sự mất mát sau cái chết của người vợ đầu, nhưng giờ đây, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Có lẽ, mối quan hệ của ông Tín với người vợ đầu tiên – bà Mai – chứa đựng nhiều điều uẩn khúc hơn bà nghĩ.
Một hôm, khi ông Tín đi làm, bà Thắm quyết định khám phá những căn phòng mà bà hiếm khi đặt chân tới. Trên tầng hai của ngôi nhà, có một căn phòng nhỏ bị khóa kín từ khi bà chuyển đến. Bà Thắm chưa bao giờ hỏi về nó, vì ông Tín nói đó là phòng chứa đồ cũ. Nhưng hôm nay, một sự thôi thúc bí ẩn kéo bà đến đó. Bà tìm chìa khóa, và sau một lúc lục lọi, bà mở cửa.
Căn phòng tối tăm, không khí ngột ngạt bốc lên khi cánh cửa mở ra. Ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ nhỏ hắt vào, chiếu lên những món đồ cũ kỹ, bụi bặm. Giữa căn phòng, một chiếc rương gỗ lớn nằm ngay ngắn. Bà Thắm bước lại gần, cảm giác hồi hộp pha lẫn lo sợ khi mở chiếc rương.
Bên trong rương là những bộ quần áo cũ, sách vở, và một cuốn nhật ký bọc da. Trên bìa cuốn nhật ký có khắc tên “Mai” – tên của vợ đầu ông Tín. Bà Thắm ngồi xuống, mở cuốn sổ và bắt đầu đọc. Những dòng chữ nghiêng ngả hiện lên, từng trang giấy ghi lại những cảm xúc, tâm sự của bà Mai khi còn sống. Ban đầu, mọi thứ có vẻ bình thường: những câu chuyện thường nhật, tình cảm gia đình, và nỗi vui mừng khi sinh con. Nhưng càng về sau, các trang viết càng trở nên rối loạn, ám ảnh.