Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

8:36 chiều – 23/07/2025

Lan rúc vào lòng bà Thắm, còn bà ngồi đờ đẫn, trong đầu dấy lên nhiều suy nghĩ mơ hồ. Bà bắt đầu tự hỏi, phải chăng có điều gì đó mà bà chưa hiểu rõ về quá khứ của gia đình này?

Tối hôm đó, khi ông Tín về nhà, bà Thắm kể cho ông nghe chuyện chiếc khăn. Ông chỉ cười trừ, cho rằng đó là vật cũ bị bỏ quên từ lâu. Nhưng bà Thắm không thể xua tan cảm giác bất an. Có lẽ nào, những bí mật trong ngôi nhà này sâu hơn bà nghĩ?

Sau cuộc đối thoại với Hải, bà Thắm bắt đầu nhận ra rằng, sự hiện diện của bà trong ngôi nhà này không chỉ là sự thay thế cho người mẹ đã mất của bọn trẻ, mà còn là một gánh nặng vô hình đè nặng lên tinh thần của chúng. Mỗi ngày, sự im lặng giữa bà và hai đứa trẻ càng kéo dài, không khí trong nhà trở nên ngột ngạt. Bà Thắm thường cảm thấy mình bị cô lập, dù có cố gắng đến đâu, thì bà vẫn không thể chạm tới lòng tin của Hải và Lan.

Trong một lần đứng ngoài sân, bà Thắm lặng nhìn Lan chơi đùa một mình. Cô bé luôn trầm lặng, nhưng đôi khi, trong những khoảnh khắc bất ngờ, ánh mắt Lan hiện lên vẻ bối rối và sợ hãi. Bà Thắm biết, đằng sau sự ngoan ngoãn ấy là một nỗi bất an sâu thẳm mà cô bé không thể diễn tả thành lời. Có lẽ, đó là dấu vết của sự mất mát và cô đơn mà Lan đã phải chịu đựng khi mẹ mình qua đời.

Một tối, khi bà Thắm bước vào phòng Lan để đưa cô bé đi ngủ, bà bắt gặp Lan đang ngồi bên giường, ôm gối, đôi mắt mở to, ngơ ngác. Bà ngồi xuống bên cạnh, khẽ hỏi:

“Con làm sao thế? Sao không ngủ đi?”

Lan không trả lời ngay, mà chỉ nhìn chằm chằm vào một góc phòng, như thể có thứ gì đó đang ám ảnh cô bé. Sau một lúc im lặng, Lan thở dài:

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”

Bà Thắm cảm thấy tim mình thắt lại. Đây là lần đầu tiên Lan gọi bà là “mẹ”, nhưng cảm giác đó không phải là sự gần gũi mà bà mong đợi. Bà hiểu rằng, từ “mẹ” mà Lan nhắc đến không phải là bà, mà là người mẹ đã khuất. Ánh mắt Lan chứa đựng sự trống trải và mất mát, khiến bà Thắm cảm thấy mình trở nên nhỏ bé và vô dụng.

“Mẹ ở đâu bây giờ?” Lan hỏi, giọng run run.

Bà Thắm không biết phải trả lời thế nào. Bà chỉ ôm nhẹ cô bé, vuốt tóc Lan như một cách an ủi. Bà không dám nói gì thêm, vì bà hiểu rằng, có những vết thương mà lời nói không thể xoa dịu. Lan cần sự hiện diện của người mẹ thực sự, người có thể lấp đầy khoảng trống vô hình trong lòng cô bé – nhưng người đó đã không còn.

Trong khi đó, Hải ngày càng trở nên bất cần. Cậu bỏ bê việc học, thường xuyên trốn học đi lang thang với đám bạn. Từ khi mẹ qua đời, cậu bắt đầu nuôi dưỡng sự tức giận và căm ghét sâu sắc đối với mọi thứ xung quanh. Bà Thắm, đối với cậu, chỉ là hiện thân của một kẻ ngoại lai. Cậu đổ lỗi cho bà vì sự thay đổi trong cuộc sống gia đình, vì khoảng cách ngày càng lớn giữa cậu và cha mình.

Một buổi tối, Hải trở về nhà trong cơn say. Cậu loạng choạng bước vào phòng khách, ngã xuống ghế, đầu óc quay cuồng. Bà Thắm nhìn cậu, trong lòng tràn ngập nỗi buồn pha lẫn tức giận. Cô đã cố gắng nhiều, nhưng càng cố gắng, cậu càng xa cách.

“Con không nên uống rượu như thế.” Bà nói, giọng cố giữ bình tĩnh.

Hải bật cười khinh bỉ, giọng lè nhè:

“Bà không phải mẹ tôi. Đừng ra vẻ quan tâm.”

Những lời đó như dao cứa vào lòng bà Thắm. Bà đứng yên, nhìn Hải với ánh mắt đau đớn. Bà không biết phải làm gì hơn, vì mọi cố gắng của bà đều vô ích. Hải luôn từ chối mọi nỗ lực kết nối, và càng ngày, bức tường vô hình giữa họ càng trở nên cao hơn.

Trong những khoảnh khắc cô đơn của mình, bà Thắm thường ngồi một mình trong phòng, nhớ lại quá khứ của mình. Trước khi lấy ông Tín, bà từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, với những đứa con mà bà không bao giờ có cơ hội sinh ra. Bà tưởng rằng, khi lấy ông Tín và làm mẹ kế của Hải và Lan, bà sẽ tìm được niềm hạnh phúc mới, nhưng thực tế lại quá phũ phàng.

Thời gian trôi qua, không khí trong gia đình ông Tín càng trở nên ngột ngạt. Những cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa bà Thắm và các con chồng chỉ làm tăng thêm khoảng cách giữa họ. Mặc dù bà Thắm đã cố gắng làm tất cả để bọn trẻ cảm nhận được tình thương, nhưng sự cô đơn và khước từ trong ánh mắt của chúng luôn đè nặng lên bà.

Một tối mưa tầm tã, ông Tín đi công tác xa, chỉ còn ba người trong nhà. Bà Thắm quyết định đi ngủ sớm, nhưng giấc ngủ chẳng hề dễ dàng. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái ngói, hòa với tiếng gió rít qua những khe cửa tạo nên một cảm giác bất an. Khi bà đang chìm vào cơn mơ màng, một tiếng động nhỏ từ phía cửa làm bà giật mình. Bà mở mắt, nhìn xung quanh và thấy bóng dáng của Lan đứng lặng lẽ bên cạnh giường.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00