Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

8:35 chiều – 23/07/2025

Ngôi nhà nhỏ nằm cuối con ngõ nhỏ, khuất sau hàng cây rậm rạp, là nơi cư ngụ của gia đình Tín. Bà Thắm, vợ hai của ông Tín, vừa dọn về sống sau khi kết hôn vài tháng. Cả làng ai cũng xì xào về mối quan hệ giữa bà và hai đứa con riêng của ông: Hải, cậu con trai mười lăm tuổi, và Lan, cô con gái nhỏ mới mười tuổi.

Bà Thắm vốn là người phụ nữ sắc sảo, xuất thân từ gia đình khá giả, nhưng cuộc đời đã đưa đẩy bà về làm vợ lẽ. Đối với Hải và Lan, sự xuất hiện của bà giống như một dấu chấm hết cho hy vọng gia đình được đoàn tụ. Mẹ ruột của chúng mất vì bệnh nặng ba năm trước, và hai đứa trẻ chưa bao giờ chấp nhận được việc bố chúng đi bước nữa.

Trong ánh đèn dầu lập lòe, những bữa cơm tối trong gia đình luôn im lặng đến đáng sợ. Hải ngồi cúi gằm mặt, đôi mắt lạnh lùng liếc qua bà Thắm mỗi khi bà nói gì đó. Lan thì luôn rụt rè, không dám ngẩng đầu nhìn bà mẹ kế, chỉ chăm chăm vào bát cơm trước mặt. Bầu không khí nặng nề khiến ai bước vào nhà cũng cảm nhận rõ sự rạn nứt vô hình giữa họ.

Ông Tín, người chồng, vẫn đi làm ở xưởng gỗ cách nhà mấy dặm, ít khi về nhà trước tối muộn. Bà Thắm ở nhà chăm lo việc nhà, nhưng dường như tất cả công việc đó không bao giờ được Hải và Lan ghi nhận. Bà cảm nhận rõ sự lạnh lùng của hai đứa con chồng, nhưng cũng chẳng buồn làm gì để thay đổi.

Một tối, Hải trở về nhà sau khi đi chơi cùng bạn bè trong làng. Bước vào nhà, cậu thấy bà Thắm đang ngồi bên bếp lửa, đôi mắt nhìn chăm chăm vào ngọn lửa bập bùng. Ánh sáng đỏ hắt lên gương mặt bà, làm nổi bật vẻ cô độc và lạnh lùng. Cậu dừng lại, ánh mắt dò xét.

“Đi đâu giờ này mới về?” – Bà Thắm hỏi mà không buồn quay lại nhìn cậu.

Hải im lặng, bỏ qua câu hỏi, lặng lẽ bước vào phòng. Bà Thắm cũng chẳng nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo. Bà hiểu rõ mối quan hệ giữa bà và hai đứa trẻ chẳng dễ dàng gì. Nhưng bà cũng không biết làm cách nào để thay đổi điều đó.

Tối hôm đó, khi mọi người đã ngủ, bà Thắm ngồi bên giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí dường như quay về quá khứ xa xôi. Có những bí mật bà chưa bao giờ kể cho ai, kể cả ông Tín.

Kể từ hôm đó, bầu không khí trong nhà càng thêm căng thẳng. Hải ngày càng tỏ ra xa cách với bà Thắm, trong khi Lan dù ít nói nhưng lại có những hành động vô tình khiến bà cảm thấy mình như người ngoài. Dù bà có cố gắng chăm lo cho bọn trẻ, những bữa ăn bà nấu vẫn không ai đụng đến. Ông Tín thì chẳng để tâm nhiều, nghĩ rằng đó chỉ là những mâu thuẫn nhỏ mà rồi thời gian sẽ làm phai nhạt đi.

Một buổi sáng, khi ông Tín đã đi làm, Hải ngồi lướt điện thoại trong phòng khách. Lan đang lúi húi chơi ngoài sân, thi thoảng cất tiếng cười khúc khích khiến Hải khó chịu. Bà Thắm bước ra từ bếp với bát cháo nóng, nhìn Hải rồi hỏi:

“Sao con không đi học? Hôm nay không có tiết à?”

Hải không ngẩng lên, giọng lạnh nhạt đáp lại:

“Con xin nghỉ ốm.”

Bà Thắm nhíu mày. Dù biết cậu đang nói dối, bà vẫn không muốn tranh cãi. Bà đặt bát cháo lên bàn, quay người định trở về bếp thì Hải đột ngột lên tiếng:

“Bà không cần giả vờ quan tâm đâu. Chẳng ai trong nhà này cần bà cả.”

Câu nói khiến bà Thắm khựng lại. Dù đã quen với thái độ lạnh nhạt của Hải, nhưng lần này, lời nói của cậu như một cú đánh thẳng vào lòng tự trọng của bà. Bà quay lại nhìn Hải, ánh mắt hiện lên sự tổn thương:

“Con nghĩ mẹ không cố gắng sao? Mẹ đã làm tất cả để giữ cho gia đình này êm ấm.”

Hải ném cái nhìn đầy căm ghét về phía bà:

“Gia đình ư? Mẹ ruột của con mới là gia đình, còn bà chỉ là người thay thế.”

Sự im lặng bao trùm căn nhà. Bà Thắm không nói thêm lời nào, lặng lẽ trở về phòng, để mặc Hải với sự bực bội của cậu. Trong lòng bà, cảm giác bị từ chối và cô độc càng ngày càng sâu sắc. Dường như bức tường vô hình giữa bà và các con chồng càng cao thêm sau mỗi cuộc đối thoại không đầu không cuối như vậy.

Chiều hôm đó, Lan chạy vào bếp, tay cầm một chiếc khăn tay cũ, có vết máu khô trên đó. Cô bé tỏ vẻ sợ hãi, chạy đến ôm lấy chân bà Thắm:

“Mẹ ơi, con sợ…”

Bà Thắm ngạc nhiên, ngồi xuống vuốt tóc Lan:

“Sao thế con? Con bị sao à?”

Lan lắc đầu, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn. Bà Thắm nhìn kỹ rồi hỏi:

“Khăn này ở đâu ra?”

Lan nhìn bà bằng đôi mắt lo lắng, giọng run run:

“Nó ở dưới gầm giường… con tìm thấy nó khi chơi trốn tìm.”

Bà Thắm cầm chiếc khăn, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Khăn tay cũ kỹ, với những vết máu loang lổ, giống như một ký ức kinh hoàng nào đó bị chôn giấu. Nhưng của ai? Tại sao lại nằm dưới gầm giường của Lan?

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00