Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, kéo ông ra khỏi suy tư. Ông nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ, như tiếng thở dài, vang lên từ một góc khuất của ngôi nhà. Ông quay lại, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh, và bước về phía tiếng động. Cảm giác hồi hộp xâm chiếm tâm trí ông, nhưng lòng quyết tâm đã lấn át sự sợ hãi.
Khi đến gần, ông phát hiện một cánh cửa nhỏ ở cuối hành lang, nơi ánh sáng không chiếu đến. Cánh cửa mờ tối như một chiếc miệng mở ra hố sâu của những bí ẩn. Nguyễn Kỳ cảm thấy tim mình đập nhanh, nhưng ông không thể dừng lại. Ông mở cánh cửa và bước vào.
Bên trong, không gian như bị thời gian ngừng trôi. Một chiếc bàn gỗ cũ kỹ nằm ở giữa phòng, phủ đầy bụi bặm, và một chiếc gương lớn treo trên tường, mặt gương mờ đục như chứa đựng những điều bí ẩn. Ông lại gần, nhìn vào gương và bất ngờ thấy hình ảnh của mẹ nàng hiện lên.
“Mẹ!” Ông kêu lên, nhưng không có phản hồi.
Bà mẹ cũ kĩ, với mái tóc bạc phơ và gương mặt nhăn nheo, đang ngồi bên bàn, hai tay run rẩy cầm lấy một chiếc ly. Ánh mắt bà mờ đi, nhưng vẫn đầy nỗi u uất. “Ngươi đã đến để tìm kiếm linh hồn ta?” Bà hỏi, giọng nói vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
Nguyễn Kỳ gật đầu, lòng ông tràn đầy nỗi buồn. “Ta đến để cứu nàng và giải thoát cho mẹ.”
“Để cứu nàng, ngươi phải đối diện với những ký ức đau thương của ta,” bà nói, ánh mắt trở nên sắc bén. “Ngươi không thể cứu nàng nếu không hiểu nỗi khổ mà chúng ta đã trải qua.”
“Nhưng ta không biết chuyện gì đã xảy ra,” ông nói, giọng nói đầy sự nài nỉ. “Xin hãy cho ta biết.”
Bà mẹ bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, giọng nói trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết. “Khi nàng còn nhỏ, cuộc sống rất khó khăn. Chồng của ta mất sớm, để lại cho ta và con gái gánh nặng nuôi sống gia đình. Ta đã làm mọi thứ để nàng có thể sống sót, nhưng số phận đã đưa đẩy nàng vào con đường hát xướng. Nàng đã trở thành một cô đào, nhưng cuộc sống đầy rẫy đau khổ. Cuối cùng, khi ta ốm nặng, nàng đã phải trở về với nghiệp hát để nuôi ta, nhưng ta không thể chịu đựng thêm nữa.”
Nguyễn Kỳ cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má. “Ta xin lỗi. Ta không biết… Nếu ta biết, ta đã giúp nàng.”
“Ngươi không thể cứu chúng ta bằng sự hối tiếc,” bà nói, giọng điệu trở nên lạnh lẽo. “Ngươi phải tìm ra sự thật. Tìm ra người đã gây ra nỗi khổ này cho chúng ta. Chỉ khi nào ngươi làm được điều đó, chúng ta mới có thể được giải thoát.”
Nguyễn Kỳ cảm thấy một làn sóng sợ hãi ập đến. Ông không chỉ phải đối mặt với ký ức của mẹ nàng mà còn phải đối diện với những kẻ đã gây ra nỗi đau. “Ai đã gây ra điều này?” ông hỏi, giọng nói rung lên vì sợ hãi.
Bà mẹ chỉ vào chiếc gương. “Nhìn vào gương. Sự thật sẽ hiện ra.”
Nguyễn Kỳ bước gần hơn, ánh mắt dán chặt vào mặt gương. Làn khói đen mờ ảo bắt đầu bao phủ bề mặt, và hình ảnh bắt đầu hiện lên. Những khuôn mặt mờ ảo của những người đã gieo rắc đau khổ cho nàng hiện ra, cùng với những tiếng cười man rợ. Tim ông như bị bóp chặt khi nhận ra rằng những người đó chính là những kẻ mà ông từng quen biết, những người đã vây quanh cuộc sống của ông.
“Ngươi phải tìm ra sự thật,” bà mẹ nhắc lại, “và đối mặt với những kẻ đã mang đến nỗi đau này.”
Ánh sáng trong gương vụt tắt, và ông cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu lung lay. Ông biết rằng mình đã chạm vào một bí mật khủng khiếp, và giờ đây, ông phải đối diện với thực tại mà ông chưa bao giờ nghĩ tới. Nguyễn Kỳ quay người, chuẩn bị bước ra khỏi căn phòng, nhưng một cảm giác nặng nề kéo ông lại.
“Ngươi sẽ không thể trốn chạy khỏi quá khứ,” giọng nói của mẹ nàng vang lên trong đầu ông. “Hãy chuẩn bị cho những gì đang đến.”
Ông hít một hơi thật sâu và ra ngoài, lòng tràn đầy quyết tâm. Ông biết rằng con đường phía trước sẽ đầy cạm bẫy, nhưng ông không thể dừng lại. Ông sẽ tìm ra sự thật, cứu nàng và giải thoát cho những linh hồn đang bị giam cầm trong bóng tối.
Khi Nguyễn Kỳ rời ngôi nhà cũ, không khí xung quanh trở nên đặc quánh, như thể thời gian đã ngưng đọng lại. Những hình ảnh ghê rợn trong gương vẫn hiện hữu trong tâm trí ông, như những mảnh ghép không thể nào xóa nhòa. Ông đã biết rằng những người đã gây ra nỗi đau cho nàng và mẹ nàng chính là những kẻ mà ông đã từng coi là bạn, là đồng minh trong cuộc sống. Bước chân ông nặng trĩu, nhưng không có thời gian cho sự sợ hãi.
Đêm đã buông xuống, và ánh trăng chỉ le lói qua những tán cây rậm rạp. Khi ông bước đi trên con đường trở về, cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Những tiếng thì thào, những tiếng cười khẽ vang lên trong gió, khiến ông cảm thấy như mình đang bị theo dõi bởi những linh hồn không yên.