Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8

8:59 chiều – 23/07/2025

Sau nhiều giờ đi bộ, ông đã đến một khu rừng rậm rạp. Cảnh vật xung quanh trở nên u ám, những tán cây che phủ ánh sáng, khiến không gian trở nên tối tăm và lạnh lẽo. Nguyễn Kỳ cảm nhận được sự hiện diện của những linh hồn lang thang, những bóng ma còn vương vấn với quá khứ. Ông rùng mình, nhưng lòng quyết tâm không cho phép ông quay đầu.

Khi ông đi sâu vào rừng, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến ông cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình. Ông nhanh chóng tăng tốc, nhưng cảm giác căng thẳng ngày càng lớn. Đến một khoảng trống giữa rừng, ông thấy một cái hồ nhỏ, mặt nước tĩnh lặng phản chiếu ánh sáng mờ ảo của trăng.

Đó chính là nơi mà mẹ nàng đã tìm đến để kết thúc cuộc đời mình.

Nguyễn Kỳ đứng cạnh hồ, lòng bồn chồn. Ông quỳ xuống, chạm tay vào mặt nước, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào, một làn sóng lạnh lẽo chạy dọc cơ thể ông. Những ký ức đau thương về nàng bắt đầu tràn về, như những mảnh ghép của một bức tranh hoàn chỉnh.

“Hãy cho ta biết điều gì đã xảy ra,” ông lẩm bẩm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước. “Tại sao nàng lại ra đi?”

Đột nhiên, mặt nước bắt đầu gợn sóng, và hình ảnh của nàng hiện lên, mờ ảo nhưng rõ nét. Nàng đứng bên hồ, ánh mắt đầy u sầu và oán hận. Nguyễn Kỳ cảm thấy tim mình như bị bóp chặt. “Ngươi đã đến đây để cứu ta?” Nàng hỏi, giọng nói vang lên như tiếng gió thổi.

“Ta đến để hiểu và giải thoát cho ngươi,” ông trả lời, lòng tràn đầy quyết tâm. “Ta đã biết mẹ ngươi đã phải chịu đau khổ như thế nào. Nhưng ta cần biết thêm về nỗi đau của ngươi.”

“Ngươi không hiểu đâu,” nàng nói, giọng điệu trở nên mơ hồ. “Ta đã phải sống trong một thế giới không có tình thương, nơi mà những người ta yêu thương đều phải chịu đau khổ. Khi mẹ ta qua đời, ta đã không thể chịu đựng được nữa. Ta cảm thấy mình không còn lý do để sống.”

Nguyễn Kỳ cảm thấy lòng mình thắt lại. “Nhưng tại sao không ai có thể giúp nàng? Tại sao nàng không tìm kiếm sự cứu rỗi?”

“Ngươi không biết được đâu. Khi người ta đã chịu quá nhiều nỗi đau, họ sẽ trở nên mù quáng. Ta đã tìm đến cái chết như một cách để thoát khỏi mọi thứ, nhưng cuối cùng, ta chỉ mang thêm oán hận. Và giờ đây, linh hồn ta vẫn phải lang thang nơi này.”

Kỳ ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt u buồn của nàng. “Vậy ngươi muốn gì từ ta? Làm sao ta có thể giúp ngươi?”

“Ngươi phải đưa ta trở về nơi ta đã sống, nơi mà tất cả bắt đầu. Đó là nơi mà ta đã chết,” nàng đáp, ánh mắt trở nên mãnh liệt. “Chỉ khi nào ngươi đối diện với những ký ức đau thương đó, ta mới có thể giải thoát.”

Nguyễn Kỳ gật đầu, một quyết tâm mới tràn đầy trong lòng. Ông hiểu rằng để giúp nàng, ông phải đối diện với quá khứ, với những bí mật mà ông đã cố gắng lẩn tránh. “Ta sẽ làm điều đó,” ông nói, giọng nói tràn đầy ý chí. “Ta sẽ đưa ngươi trở về.”

Bỗng dưng, mặt nước hồ bắt đầu gợn sóng mạnh, như thể phản ứng lại những lời ông vừa nói. Hình ảnh của nàng biến mất, nhưng tiếng nói vẫn vang vọng bên tai ông. “Hãy nhớ, bóng tối không dễ dàng bị đánh bại. Ngươi phải thật sự mạnh mẽ.”

Nguyễn Kỳ đứng dậy, cảm thấy lòng mình đầy nỗi sợ hãi nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Ông biết rằng chuyến hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng ông đã quyết định phải tiếp tục. Hành trình giải cứu linh hồn nàng và mẹ nàng đã bắt đầu, và ông sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy ánh sáng.

Khi ông quay lưng rời khỏi hồ, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng cười man dại. Nguyễn Kỳ cảm thấy sự hiện diện của bóng tối đang bủa vây quanh mình, nhưng ông không thể lùi bước. Ông bước đi, lòng đầy quyết tâm, tiến về phía trước để tìm kiếm sự thật và cứu rỗi những linh hồn đã chịu đựng quá nhiều đau thương.

Sau khi rời khỏi hồ, Nguyễn Kỳ cảm thấy lòng mình nặng trĩu với những ký ức về nàng và nỗi đau mà bà mẹ đã chịu đựng. Ông quyết tâm tìm kiếm ngôi nhà cũ, nơi nàng đã sống những ngày cuối cùng của cuộc đời mình. Đó là nơi mà bi kịch bắt đầu và cũng là nơi mà oán khí còn đọng lại.

Ngôi nhà nằm giữa những tán cây già cỗi, xung quanh là một bức tường thấp đã bị thời gian ăn mòn. Khi đến nơi, Nguyễn Kỳ cảm thấy như mình đang bước vào một không gian tĩnh lặng, nơi mà quá khứ vẫn đang chờ đợi. Mỗi bước đi của ông vang lên như tiếng vọng từ một thế giới khác.

Ông mở cửa và bước vào bên trong. Ánh sáng mờ mịt chiếu qua những ô cửa kính bám bụi, tạo ra một bầu không khí ảm đạm. Ngôi nhà, mặc dù đã bị bỏ hoang từ lâu, vẫn giữ lại những dấu ấn của cuộc sống. Những bức tranh treo trên tường, những chiếc ghế bọc vải đã phai màu, tất cả đều mang dấu ấn của một thời kỳ hạnh phúc đã qua.

Nguyễn Kỳ cảm thấy những ký ức đau thương đang chực chờ trỗi dậy. Ông đi dạo quanh ngôi nhà, dừng lại trước bức tranh của nàng, người phụ nữ mà ông đã yêu từ rất lâu. Ánh mắt của nàng trong bức tranh vẫn rực rỡ, nhưng giờ đây, nó như một cái nhìn lạc lõng, như thể nàng đang cầu xin sự giải thoát.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00