Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 10

9:01 chiều – 23/07/2025

“Ngươi không thể trốn chạy,” một giọng nói vang lên từ xa, như một lời nhắc nhở. Nguyễn Kỳ dừng lại, nhìn quanh, nhưng không thấy ai. Ông biết rằng mình phải nhanh chóng tìm ra sự thật và đối diện với những kẻ đã gây ra nỗi khổ này.

Khi trở về dinh thự, ông cảm thấy không khí trong nhà lạnh lẽo hơn bình thường. Những bức tường dường như mang nỗi buồn sâu thẳm. Ông quyết định gọi những người đã từng sống quanh nàng, những kẻ mà ông nghi ngờ có liên quan đến bi kịch. Một cuộc họp gấp được tổ chức ngay lập tức.

Khi tất cả đã có mặt, ông ngồi giữa vòng tròn, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt. Họ đều là những người mà ông đã từng coi trọng, nhưng giờ đây, mỗi người trong số họ đều mang theo một bí mật. “Ta đã biết sự thật về những gì đã xảy ra với nàng và mẹ nàng,” ông tuyên bố, giọng nói vang lên chắc nịch.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Một vài người ngó xuống đất, tránh ánh mắt của ông, trong khi những người khác bắt đầu thì thầm với nhau.

“Ngươi đang nói gì vậy?” một người đàn ông cao lớn, tên là Trần Huy, cất tiếng. “Nàng đã sống một cuộc đời khó khăn, nhưng chúng ta không thể trách móc bất kỳ ai.”

“Có một lý do tại sao nàng lại phải sống trong đau khổ,” Nguyễn Kỳ nói, “và lý do đó nằm trong tay những kẻ ngồi đây. Ta đã nhìn thấy những hình ảnh ghê rợn trong gương, và ta biết rằng các ngươi đã góp phần vào bi kịch của nàng.”

Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Trần Huy nuốt nước bọt, vẻ mặt hắn trở nên tái mét. “Ngươi không hiểu điều gì đang xảy ra. Chúng ta đã làm những điều cần thiết để sống sót trong xã hội này.”

“Đừng nói dối!” Nguyễn Kỳ quát lên, lòng đầy giận dữ. “Nàng không đáng phải chịu đựng như vậy! Những lời bào chữa của các ngươi chỉ là những âm thanh vô nghĩa!”

Những người khác bắt đầu lên tiếng, tranh luận với nhau. Nguyễn Kỳ cảm thấy nỗi oán hận trong lòng mình như một ngọn lửa đang bùng cháy. Ông không thể đứng yên, và ông quyết định phải điều tra sâu hơn. “Ta sẽ tìm ra sự thật,” ông nói, “và những kẻ nào có tội sẽ phải trả giá.”

Ông rời khỏi căn phòng, lòng tràn đầy quyết tâm. Ông biết rằng không thể dừng lại cho đến khi tìm thấy sự thật, và ông sẽ không tha thứ cho những kẻ đã gây ra nỗi đau cho nàng và mẹ nàng. Ông quyết định đến tìm hiểu thêm về những người mà ông nghi ngờ, những kẻ mà đã từng gần gũi với nàng.

Nguyễn Kỳ bắt đầu đi đến nhà của những người mà ông nghi ngờ. Đầu tiên là Trần Huy, người đã từng là một trong những kẻ hào hoa trong thành phố, người có tiếng tăm lẫy lừng. Khi ông đến nơi, cảm giác như có điều gì đó bất thường. Ngôi nhà tối om, như thể không có ai sống ở đó. Ông gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

“Có lẽ hắn đã bỏ trốn,” ông nghĩ và quay đi. Nhưng ngay lúc đó, ông cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo âm thanh của tiếng cười. Ông rùng mình, nhưng lòng quyết tâm không cho phép ông bỏ cuộc. Ông đi tiếp, tìm kiếm những kẻ còn lại.

Tiếp theo là nhà của Lê Thị, một người phụ nữ từng là bạn thân của nàng. Khi ông đến nơi, bà ta đang ngồi bên bàn, ánh mắt sợ hãi nhìn ông. “Ngươi không nên đến đây,” bà ta nói, giọng nói run rẩy. “Có những điều tốt hơn mà ngươi không nên biết.”

“Ta đã biết quá nhiều rồi,” Nguyễn Kỳ đáp, “và ta cần biết thêm. Ngươi đã làm gì để khiến nàng phải chịu đựng như vậy?”

Lê Thị cúi đầu, đôi mắt đầy nước mắt. “Chúng ta đã không thể giúp nàng. Mọi người đều sống trong nỗi sợ hãi. Chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc giữ im lặng.”

“Im lặng không phải là một sự lựa chọn,” ông quát. “Ta sẽ không để điều này tiếp tục. Ngươi phải cho ta biết tất cả!”

Bà ta nhìn ông, như thể đang cân nhắc. Rồi, trong một khoảnh khắc, bà ta cất tiếng: “Được rồi, ta sẽ nói. Nhưng ngươi phải hứa sẽ giữ an toàn cho ta.”

Nguyễn Kỳ gật đầu, lòng tràn đầy hồi hộp. Bà bắt đầu kể về những điều đã xảy ra trong quá khứ, về những người mà họ đã cùng sống, những bí mật mà họ đã phải giữ kín. Khi những lời nói của bà vang lên, ông cảm thấy sự ghê tởm và phẫn nộ trào dâng trong lòng.

“Có một tổ chức bí mật, những kẻ đã thao túng tất cả. Họ đã ép nàng phải trở thành một cô đào, và khi nàng từ chối, họ đã giết chồng nàng. Nàng không thể sống nổi nữa và mẹ nàng cũng vậy,” Lê Thị nói, mắt bà ướt đẫm.

Nguyễn Kỳ cảm thấy như mình bị tát vào mặt. Những kẻ mà ông từng coi là bạn bè, giờ đây lại là những kẻ đã mang đến nỗi đau cho nàng và mẹ nàng. “Ta sẽ không để chúng sống sót,” ông thề với bản thân.

Khi ra khỏi nhà Lê Thị, Nguyễn Kỳ đã xác định rõ mục tiêu của mình. Ông sẽ không chỉ đơn thuần tìm kiếm sự thật; ông sẽ phải đối mặt với tổ chức bí mật đó, những kẻ đã tạo ra những bi kịch kinh hoàng trong cuộc sống của những người xung quanh.

Nhưng trước khi ông có thể hành động, ông cần phải thu thập đủ thông tin và đồng minh. Nguyễn Kỳ quyết định trở về dinh thự, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, lòng đầy căm phẫn nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.

Cuối cùng, ông đã tìm ra con đường dẫn đến sự giải thoát không chỉ cho linh hồn của nàng và mẹ nàng, mà còn cho chính bản thân ông. Những bóng ma trong quá khứ sẽ không còn quyền kiểm soát cuộc sống của ông nữa.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00