Khi đến gần chỗ mẹ con nàng từng sống, ông thấy một ánh sáng mờ ảo phát ra từ chiếc vòng ngọc trong tay. Ánh sáng ấy như một cánh cửa dẫn vào một thế giới khác, nơi mà bóng tối và ánh sáng giao thoa, nơi những linh hồn vẫn còn vương vấn nỗi đau. Ông cảm thấy như mình đang đứng giữa ngã ba đường, và ở một bên là bóng tối chờ đợi nuốt chửng linh hồn ông, còn bên kia là ánh sáng rực rỡ, đầy hứa hẹn.
“Nguyễn Kỳ…” Giọng nói của nàng vang lên, lướt qua tai ông như một làn gió thoảng. “Hãy tìm ta… Hãy giải thoát cho ta…”
Nguyễn Kỳ không còn đủ can đảm để tiếp tục. Ông quay lưng chạy về dinh thự, lòng dậy sóng. Những ký ức về nàng, về mẹ nàng, về những gì ông đã làm cho họ, tất cả trở về như một cơn sóng dữ. Ông hiểu rằng mình không thể chạy trốn mãi, và đã đến lúc phải đối diện với sự thật.
Đêm hôm sau, ông quyết định sẽ trở lại căn nhà nhỏ, nơi mà linh hồn mẹ nàng đang chờ đợi. Ông mang theo chiếc vòng ngọc, với hy vọng rằng nó có thể dẫn dắt ông đến với những câu trả lời mà ông đang tìm kiếm. Khi đến nơi, không gian xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, không còn tiếng hát, không còn tiếng thở dài. Chỉ có ánh trăng rọi xuống, như một vị thần chứng kiến mọi sự việc.
Nguyễn Kỳ đứng ở cửa, lòng tràn đầy lo lắng và quyết tâm. Ông thả lỏng tay, đặt chiếc vòng xuống nền đất lạnh lẽo, và quỳ gối. “Mẹ nàng, nếu bà đang nghe thấy tôi, xin hãy cho tôi một cơ hội để hiểu. Tôi muốn giúp bà, tôi muốn giải thoát cho linh hồn bà và con gái bà.”
Khi những lời của ông vang lên, không khí trong căn nhà bỗng trở nên lạnh lẽo. Những cơn gió bắt đầu nổi lên, cuốn theo bụi bẩn từ góc nhà, và rồi, như một phép thuật kỳ diệu, một hình ảnh xuất hiện.
Bóng dáng của mẹ nàng từ từ hiện ra, đôi mắt bà vẫn trắng dã nhưng giờ đây có vẻ bình yên hơn. Bà nhìn Nguyễn Kỳ, một ánh nhìn không còn chứa đựng oán hận. “Ngươi đã đến đây để tìm hiểu, phải không?”
“Đúng vậy,” Nguyễn Kỳ thở hổn hển. “Tôi không biết tôi đã làm gì sai. Xin hãy cho tôi biết, tôi có thể làm gì để cứu giúp bà và nàng?”
Mẹ nàng im lặng một lúc lâu, rồi từ từ mở miệng. “Chúng ta đã không thể siêu thoát vì một lý do sâu xa hơn ngươi tưởng. Ngươi đã cứu chúng ta, nhưng cái giá mà ngươi phải trả là sự thật đau lòng mà ngươi đã không muốn nhìn thấy.”
Nguyễn Kỳ cảm thấy lòng mình như thắt lại. “Sự thật gì?”
“Một bí mật đã bị chôn vùi trong quá khứ. Con gái ta đã không còn là chính mình, vì nàng đã chịu quá nhiều đau khổ. Khi ta mất, nàng đã không thể chấp nhận và tìm cách tự sát. Nhưng linh hồn nàng vẫn quanh quẩn bên ta, không thể siêu thoát, và vì vậy ta không thể yên nghỉ.”
Nguyễn Kỳ cảm thấy choáng váng. “Nàng… nàng đã tự sát?”
“Đúng. Và đó chính là lý do mà ngươi và ta đều bị mắc kẹt. Ngươi cần tìm cách giúp nàng tha thứ cho chính mình, giúp nàng nhìn nhận lại cuộc sống.”
Mẹ nàng vừa dứt lời, không khí trở nên ngột ngạt. Nguyễn Kỳ cảm nhận được sự tuyệt vọng từ linh hồn bà. Ông hiểu rằng mình không chỉ đối diện với một linh hồn bị vướng mắc, mà còn với nỗi đau và sự thất vọng không thể chịu đựng được của một người mẹ.
“Nhưng tôi làm thế nào để giúp nàng?” Ông hỏi, đôi tay lạnh buốt vì lo sợ.
“Ngươi phải đến nơi mà nàng đã rời bỏ cuộc sống này. Đó là nơi nàng đã tìm đến cái chết. Tìm kiếm những gì còn sót lại và mang lại cho nàng sự bình yên.”
Lời nói của bà như một tiếng chuông vang vọng trong tâm trí Nguyễn Kỳ. Ông hiểu rằng hành trình này sẽ không dễ dàng, và có thể sẽ phải đối mặt với những ác quỷ bên trong chính mình. Nhưng ông biết, để cứu rỗi linh hồn của nàng và mẹ, ông không thể lùi bước.
“Ta sẽ làm điều đó,” ông khẳng định, ánh mắt mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Khi Nguyễn Kỳ đứng dậy, bóng dáng mẹ nàng bắt đầu mờ dần, nhưng trước khi biến mất hoàn toàn, bà còn thì thầm một câu nói cuối cùng. “Hãy nhớ, bóng tối luôn có thể nuốt chửng những ai không biết cách đối diện với nó.”
Khi ánh sáng bình minh bắt đầu len lỏi qua những tán cây già cỗi, Nguyễn Kỳ đã sẵn sàng cho hành trình tìm kiếm. Ông nhét chiếc vòng ngọc vào túi, như một vũ khí bí mật, và bước ra khỏi dinh thự. Nơi mà mẹ con nàng đã rời bỏ cuộc sống sẽ là điểm đến tiếp theo của ông. Ông không thể chần chừ thêm nữa; oán khí đang vây quanh ông, như những chiếc bóng không bao giờ tan.
Như một kẻ lữ hành lạc lối, ông không biết rằng con đường mà ông sắp đi sẽ dẫn đến những bí mật kinh hoàng hơn ông có thể tưởng tượng. Những ngôi nhà ven đường dần trở nên thưa thớt, nhường chỗ cho những cánh rừng dày đặc, nơi những âm thanh kỳ lạ văng vẳng từ xa xăm. Mỗi bước đi của ông như một lời cầu nguyện cho sự an yên của linh hồn nàng.