Trong cơn loạn trí, Nguyễn Kỳ quyết định đi đến căn nhà nhỏ phía sau vườn, nơi mẹ con nàng từng sống. Trời tối đen như mực, gió thổi rít qua những hàng cây, tạo nên những âm thanh lạnh lẽo. Ông đứng trước cánh cửa gỗ, lòng ngập tràn sự lo sợ nhưng cũng có một cảm giác thôi thúc phải khám phá sự thật.
Khi Nguyễn Kỳ đẩy cửa bước vào, căn nhà vẫn mang không khí ẩm mốc, hoang tàn như mọi khi, nhưng hôm nay, có điều gì đó khác thường. Một cơn gió lạnh thổi qua, kéo theo những tiếng thì thầm xa xôi. Ông tiến tới góc phòng nơi mẹ nàng từng nằm, ánh đèn lờ mờ hắt lên những mảng tường loang lổ.
Đột nhiên, dưới ánh sáng yếu ớt, Nguyễn Kỳ nhìn thấy thứ gì đó nhấp nháy trên sàn nhà. Ông cúi xuống, mắt trợn trừng khi phát hiện ra một vật nhỏ bé, gần như đã bị bụi phủ kín. Đó là một chiếc vòng ngọc cũ kỹ, với những vết nứt vỡ mờ nhạt. Chiếc vòng này thuộc về mẹ nàng, và ông nhớ rõ đã không thấy nó trong đêm tang lễ.
Nguyễn Kỳ cầm chiếc vòng lên, bàn tay run rẩy. Ngay khi chạm vào, một luồng hơi lạnh thấu xương chạy dọc sống lưng ông. Tiếng thở dài ai oán vang lên ngay sát tai ông, khiến tim ông đập loạn xạ.
“Ngươi… đã lấy đi mọi thứ của chúng ta…”
Giọng nói của mẹ nàng, yếu ớt nhưng đầy oán hận, vang lên từ ngay phía sau. Nguyễn Kỳ quay phắt lại, và lần đầu tiên ông đối diện trực tiếp với linh hồn của bà.
Bóng ma của mẹ nàng đứng ngay trước mặt ông, gương mặt hốc hác và đôi mắt trắng dã nhìn thẳng vào ông. Đôi môi bà khẽ nhếch lên, tạo nên một nụ cười đầy độc ác. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể cứu vớt chúng ta sao? Ngươi đã giết chết hy vọng cuối cùng của ta. Ngươi khiến con gái ta phải chịu khổ sở đến tận bây giờ.”
Nguyễn Kỳ hoảng hốt, tay nắm chặt chiếc vòng ngọc. “Ta không hiểu… Ta không làm gì hại đến mẹ con bà!”
Bóng ma lắc đầu, đôi mắt trắng trừng trừng nhìn ông. “Ngươi nghĩ rằng lòng tốt của ngươi có thể xóa đi nỗi đau ư? Ngươi không biết, không bao giờ hiểu. Sự hiện diện của ngươi chính là nguyên nhân khiến tất cả chúng ta phải chịu đựng.”
Ngay khi bà dứt lời, căn nhà bắt đầu rung chuyển. Từng tiếng nứt vỡ vang lên từ các bức tường, và những bóng đen từ góc tối tràn ngập không gian. Bóng ma của mẹ nàng biến mất, nhưng không khí trong căn nhà trở nên đặc quánh, ngột ngạt. Nguyễn Kỳ cảm thấy như thể ông đang chìm trong một cơn ác mộng mà không có lối thoát.
Trong cơn hoảng loạn, ông vội vàng chạy ra khỏi căn nhà, nhưng bóng tối từ đâu đó cứ kéo ông lại, như những bàn tay vô hình níu chặt. Tiếng hát của nàng lại vang lên, lần này không còn dịu dàng hay ai oán nữa mà đầy điên dại, kéo lê ông vào trong sự u tối vô tận.
Nguyễn Kỳ chạy như điên, không dám nhìn lại. Mỗi bước chân của ông vang lên như tiếng trống trong đêm tối, hòa cùng tiếng hát ma quái vang vọng xung quanh. Ông lao ra khỏi căn nhà nhỏ, hít thở không khí bên ngoài, nhưng mọi thứ vẫn nặng nề và lạnh lẽo. Dường như bóng tối đã thâm nhập vào tâm trí ông, khiến mọi cảm giác đều trở nên tê dại.
Khi về đến dinh thự, ông gục xuống ghế, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Bàn tay ông vẫn nắm chặt chiếc vòng ngọc, nhưng giờ đây nó không còn mang lại cảm giác an ủi. Mà ngược lại, nó như một cái bẫy, kéo ông vào dòng chảy của những ký ức đen tối mà ông muốn quên đi.
Ông nhớ lại nụ cười của nàng, cái nhìn tràn đầy hy vọng mà ông đã từng thấy. Nhưng giờ, khi đã thấy được bộ mặt thật của nỗi đau và oán hận, ông không biết phải làm gì để cứu rỗi linh hồn họ. Trong đầu ông vang vọng những câu nói của vị thầy phong thủy: “Oán khí đã ngấm sâu vào đất này.”
Mấy ngày sau đó, Nguyễn Kỳ không dám rời khỏi dinh thự. Ông dành thời gian tìm hiểu về chiếc vòng ngọc. Ông đã hỏi han những người lớn tuổi trong làng, những người biết về truyền thuyết và lịch sử, nhưng không ai biết rõ nguồn gốc của nó. Chỉ có một bà lão trong làng nhắc đến một câu chuyện rùng rợn về chiếc vòng này.
“Chiếc vòng đó từng thuộc về một cô gái xinh đẹp, nhưng lòng tham của người khác đã khiến cô phải chịu đau khổ. Linh hồn cô ấy không siêu thoát vì còn nhiều nỗi oán hận. Những người mang theo chiếc vòng này sẽ luôn bị ám ảnh bởi bóng ma của cô ấy,” bà lão nói, giọng run rẩy.
Nguyễn Kỳ rùng mình. Ông không thể tin rằng bản thân đang nắm giữ một di sản của đau khổ. Ông quyết định phải làm gì đó để hóa giải oán hận, nhưng làm thế nào? Những bóng ma vẫn luôn vây quanh ông, chờ đợi một cơ hội để đòi lại những gì đã mất.
Một đêm, khi ánh trăng chiếu sáng rực rỡ, ông nghe thấy tiếng gọi từ góc vườn. Tiếng gọi ấy nghe như tiếng thì thầm của nàng, nhẹ nhàng và quyến rũ. Ông không thể cưỡng lại, đã đi ra ngoài, từng bước chân tựa như bị cuốn hút bởi một sức mạnh không thể giải thích.