“Ta phải làm gì để thoát khỏi chuyện này?” Nguyễn Kỳ hỏi, giọng ông run rẩy.
Vị thầy phong thủy im lặng trong giây lát, rồi ông ta lấy ra một túi vải nhỏ từ trong áo, đưa cho Nguyễn Kỳ. “Đây là bùa hộ mệnh. Ngươi hãy mang nó bên người, nhưng phải nhớ rằng, nếu ngươi muốn hoàn toàn thoát khỏi linh hồn đó, ngươi cần phải trả giá. Oán khí đã ngấm sâu vào đất này. Ngươi phải biết rằng, mỗi hành động của ngươi sẽ có hậu quả.”
Nguyễn Kỳ nhận lấy túi bùa với đôi tay run rẩy. “Trả giá? Ý ông là sao?”
Vị thầy phong thủy chỉ lắc đầu mà không trả lời thêm. Ông ta rời đi, để lại Nguyễn Kỳ một mình với nỗi lo lắng và bất an không nguôi.
Đêm đó, Nguyễn Kỳ quyết định ngủ với túi bùa hộ mệnh bên cạnh. Ông hy vọng rằng nó sẽ bảo vệ ông khỏi những ám ảnh kinh hoàng mà ông đã trải qua mỗi đêm. Nhưng ngay cả khi ông đã làm theo lời khuyên của thầy phong thủy, bóng tối vẫn không buông tha ông.
Khoảng nửa đêm, Nguyễn Kỳ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Tiếng gõ đều đặn, như thể có ai đó đang kiên nhẫn chờ ông mở cửa. Ông ngồi dậy, tim đập loạn xạ. Dù biết rằng không ai có thể gõ cửa vào giờ này, nhưng tiếng động ấy cứ vang lên, từng nhịp, từng nhịp, không dứt.
Nguyễn Kỳ tiến về phía cửa phòng, tay run rẩy nắm lấy tay nắm cửa. Ông mở hé cánh cửa, và ngay lập tức một luồng khí lạnh tràn vào phòng. Bên ngoài, không có ai. Nhưng khi ông quay lại, trước mắt ông là một bóng hình mờ ảo, đứng ngay giữa căn phòng.
Là nàng.
Nàng đứng đó, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía ông. Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu soi rõ gương mặt tái nhợt của nàng. Bộ áo dài trắng như sương khói phủ xuống, đôi chân nàng dường như không chạm đất.
“Nàng… nàng muốn gì?” Nguyễn Kỳ lắp bắp hỏi, giọng ông run lên vì sợ hãi.
Nàng không trả lời. Đôi môi nàng khẽ nhếch lên, tạo nên một nụ cười quái dị. Và rồi, từ trong bóng tối sau lưng nàng, một bóng hình khác xuất hiện một bóng hình quen thuộc, gầy gò với đôi mắt trắng dã, không chút sinh khí.
Mẹ nàng.
Tiếng hát vang lên, đầy ma mị và đau đớn, kéo theo bóng tối tràn ngập căn phòng. Nguyễn Kỳ lùi lại, nhưng không còn nơi nào để trốn. Những bóng ma bao quanh ông, ép ông đối diện với nỗi sợ hãi mà ông không thể thoát ra.
Ông hiểu rằng, đây là cái giá mà ông phải trả.
Sau đêm kinh hoàng đó, Nguyễn Kỳ không còn là chính mình. Ông trở nên hốc hác, gương mặt xanh xao và đôi mắt sâu thẳm với những quầng thâm đen kịt. Mỗi đêm, ông đều bị ám ảnh bởi những hình ảnh kinh hoàng, và những tiếng hát ai oán của nàng vang vọng không ngừng. Dù có đeo túi bùa của thầy phong thủy bên người, ông vẫn không thể thoát khỏi sự ám ảnh của những hồn ma.
Dinh thự từng là nơi xa hoa, tráng lệ giờ trở nên hoang vắng. Những người hầu còn sót lại xin rời đi, không ai dám ở lại thêm nữa. Mỗi khi màn đêm buông xuống, tiếng bước chân, tiếng gõ cửa và tiếng thở dài u uất lại tràn ngập khắp không gian. Có đêm, Nguyễn Kỳ tỉnh dậy, thấy bóng người đứng ngay trước cửa phòng mình, nhưng khi ông cố định thần nhìn kỹ thì bóng dáng đó biến mất, chỉ để lại một sự trống rỗng lạnh lẽo bao quanh.
Nguyễn Kỳ không thể chịu đựng thêm được nữa. Ông quyết định phải làm gì đó để chấm dứt cơn ác mộng này. Ông tìm đến vị thầy phong thủy lần nữa, yêu cầu một biện pháp mạnh hơn để trừ tà, nhưng vị thầy lắc đầu.
“Quận công, linh hồn mẹ nàng oán hận sâu nặng. Ta đã cảnh báo ngài về cái giá phải trả. Giờ không chỉ có mẹ nàng, mà linh hồn của nàng cũng bị giam cầm bởi nỗi oán thù. Ngài đã giúp họ lúc khó khăn, nhưng ngài cũng không thể cứu rỗi được linh hồn của họ. Những gì ngài thấy chỉ là bề ngoài của một thảm kịch lớn hơn mà thôi.”
Nguyễn Kỳ không thể chấp nhận lời giải thích mơ hồ đó. “Ta đã làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ họ! Ta chôn cất mẹ nàng tử tế, đã bảo vệ nàng khỏi những hiểm nguy. Vậy tại sao linh hồn họ vẫn không siêu thoát?”
Vị thầy phong thủy nhíu mày, đôi mắt ông trở nên đăm chiêu. “Không phải tất cả những gì ngài làm đều được xem là cứu giúp. Có thể có những điều mà ngài không biết. Và cái chết của mẹ nàng có lẽ không đơn giản như ngài nghĩ.”
Câu nói của ông thầy khiến Nguyễn Kỳ giật mình. Trước giờ, ông luôn cho rằng cái chết của mẹ nàng là tự nhiên, nhưng giờ đây, suy nghĩ đó bắt đầu lung lay. Lẽ nào có điều gì đó ẩn giấu trong quá khứ của họ, điều mà ông chưa từng biết?
Ông trở về dinh thự, trong lòng đầy lo lắng. Ngồi một mình trong phòng, Nguyễn Kỳ nhớ lại đêm cuối cùng khi mẹ nàng qua đời. Bà nằm trên giường, thở hắt ra từng tiếng yếu ớt. Ông không nghĩ gì nhiều lúc đó, chỉ cố gắng an ủi nàng và lo liệu việc tang lễ. Nhưng ánh mắt của bà lúc ấy… đôi mắt mở to trừng trừng nhìn lên trần nhà, như thể bà đang nhìn thấy một thứ gì đó mà ông không thể thấy.