Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

8:52 chiều – 23/07/2025

Và rồi, giữa ánh đèn lung linh và tiếng nhạc vang vọng, Nguyễn Kỳ chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Một giọng hát nhẹ nhàng cất lên, xuyên qua không gian, đánh thẳng vào trái tim ông. Ông cứng người, đôi mắt mở to. Giọng hát ấy… chẳng lẽ là nàng?

Nguyễn Kỳ lập tức đứng dậy, băng qua đám đông để tiến về phía sân khấu nơi những cô đào hát đang biểu diễn. Đôi mắt ông quét qua từng khuôn mặt trên sân khấu cho đến khi ông nhìn thấy nàng  người đàn bà mà ông đã tìm kiếm suốt bao năm. Nàng đứng đó, dáng người gầy gò và mệt mỏi hơn xưa, nhưng ánh mắt u uẩn vẫn khiến trái tim Nguyễn Kỳ đập loạn nhịp. Nàng không còn là cô gái trẻ trung đầy sức sống của những ngày xưa, mà là một người phụ nữ hao gầy, khuôn mặt phảng phất sự mệt mỏi của thời gian và nỗi đau.

Kỳ vội bước đến gần sân khấu, không để ý đến những ánh mắt tò mò xung quanh. Khi buổi biểu diễn kết thúc, ông lập tức bước tới chặn đường nàng. Nàng khẽ giật mình khi nhìn thấy ông, đôi mắt thoáng chút bối rối. Nhưng rồi nàng mỉm cười, một nụ cười nhạt nhẽo, không còn chút gì của sự tươi tắn ngày xưa. 

“Nguyễn Kỳ…,” nàng khẽ thở ra, giọng nói như tiếng thì thầm của gió, nhẹ nhưng lạnh lẽo. “Đã lâu không gặp.”

Ông bước lên một bước, đôi mắt sáng lên đầy xúc động. “Ta đã tìm nàng… suốt nhiều năm qua. Tại sao lại ra đi mà không nói một lời?”

Nàng nhìn ông, ánh mắt trở nên xa lạ. “Thời gian đã thay đổi mọi thứ. Chúng ta đã không còn là những người của quá khứ nữa.”

Nguyễn Kỳ không để tâm đến những lời nói ấy. Trái tim ông chỉ muốn một điều duy nhất: đưa nàng trở lại bên mình. “Hãy về với ta, như ngày xưa. Nàng cần gì, ta sẽ cho nàng tất cả.”

Nàng khẽ lắc đầu, đôi mắt hướng xuống đất. “Ta không thể. Chồng ta đã qua đời, giờ chỉ còn mẹ già yếu bệnh. Ta phải quay lại hát để nuôi sống mẹ và chính mình. Chúng ta đã thuộc về những con đường khác nhau rồi.”

Trong phút chốc, tim Nguyễn Kỳ như vỡ vụn. Nàng giờ đây không chỉ là người đàn bà đã mất đi sự trẻ trung, mà còn bị trói buộc bởi gánh nặng gia đình. Ông cảm thấy cả một thế giới trước mặt mình sụp đổ, như thể những giấc mơ ngọt ngào ngày nào giờ biến thành ác mộng đen tối.

Nhưng Kỳ không thể từ bỏ. Ông nắm lấy tay nàng, đôi mắt nài nỉ. “Hãy để ta giúp nàng. Hai mẹ con nàng hãy về ở trong dinh thự của ta. Ta sẽ chăm sóc cho nàng và mẹ nàng, như ta đã từng hứa.”

Nàng im lặng nhìn ông, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng nhiều cảm xúc khó đoán. Một thoáng lưỡng lự hiện lên trên gương mặt nàng. Và rồi, cuối cùng nàng thở dài, khẽ gật đầu chấp nhận.

“Được… nhưng ta không thể ở lại lâu. Chỉ đến khi mẹ ta không còn.”

Nguyễn Kỳ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khi nghe thấy câu nói đó, nhưng ông bỏ qua, chỉ mỉm cười hạnh phúc vì nàng đã đồng ý.

Nguyễn Kỳ cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn sau khi thuyết phục được nàng cùng mẹ về sống trong dinh thự của mình. Ông sắp xếp cho mẹ con nàng ở trong một ngôi nhà nhỏ riêng biệt phía sau khuôn viên rộng lớn. Đó là một căn nhà trang nhã, đầy đủ tiện nghi, được bao quanh bởi vườn cây xanh tươi và yên tĩnh. Ông muốn tạo cho họ một không gian thoải mái, tránh xa những ồn ào và tò mò từ những người trong dinh thự.

Những ngày đầu, mọi thứ diễn ra khá êm ả. Mẹ nàng tuy yếu nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ khi được chăm sóc chu đáo, còn nàng  dù không còn sự tươi trẻ như xưa  vẫn mang một vẻ đẹp u uẩn khiến trái tim Nguyễn Kỳ rung động mỗi khi nhìn thấy. Nhưng rồi, sự bình yên đó nhanh chóng bị phá vỡ bởi những hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xảy ra trong dinh thự.

Ban đầu là những tiếng động nhỏ, tưởng chừng như vô tình. Người hầu trong dinh thự thỉnh thoảng báo lại rằng họ nghe thấy tiếng gõ cửa vào giữa đêm, nhưng khi mở cửa ra thì không có ai. Nguyễn Kỳ cũng cảm thấy lạ lẫm, nhưng ông nghĩ có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp. Tuy nhiên, những sự kiện sau đó không còn có thể xem nhẹ.

Một đêm nọ, Nguyễn Kỳ không ngủ được. Ông quyết định đi dạo quanh khu vườn để thư giãn. Khi bước qua căn nhà nhỏ của mẹ con nàng, ông bỗng nghe thấy tiếng rì rầm phát ra từ bên trong. Tò mò, ông tiến lại gần và dừng bước trước cửa sổ. Dưới ánh nến mờ ảo, ông nhìn thấy nàng đang ngồi cạnh giường mẹ, nhưng điều kỳ lạ là đôi mắt của người mẹ mở trừng trừng, dù cơ thể bà bất động. Đôi môi bà khẽ nhúc nhích, phát ra những âm thanh khó hiểu, như đang thì thầm điều gì đó với nàng.

Nguyễn Kỳ rùng mình khi nhận ra bà cụ đã không còn thở. Người mẹ đã chết từ lâu.

Sáng hôm sau, nàng xuất hiện với khuôn mặt bình thản và thông báo rằng mẹ mình đã qua đời trong đêm. Bà cụ ra đi trong giấc ngủ, nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng. Nguyễn Kỳ cảm thấy lòng mình trĩu nặng, nhưng ông không thể quên những gì mình đã chứng kiến đêm qua. Ông cho người chôn cất bà cụ trọng thể, như đã hứa, nhưng trong lòng bắt đầu dấy lên một nỗi lo âu không tên.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00