Nguyễn Kỳ, người đàn ông nắm trong tay tước vị “quận công,” nổi tiếng khắp nơi về sự giàu có và quyền thế. Dinh thự của ông trải dài trên những mảnh đất phì nhiêu, đầy rẫy những của cải quý giá, kẻ hầu người hạ khắp nơi. Dưới cái nhìn từ bên ngoài, Kỳ dường như là người có tất cả: địa vị, tài sản, và một gia đình đông con. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, ông luôn cảm thấy một nỗi trống rỗng, một cảm giác khắc khoải không nguôi.
Mỗi đêm, khi những ánh nến lụi dần và bóng tối nuốt chửng căn nhà, những ký ức về người tình cũ lại hiện về trong tâm trí Nguyễn Kỳ. Đó là cô đào hát xinh đẹp mà ông từng si mê thuở còn trẻ. Nụ cười của nàng, tiếng hát trong trẻo khiến ông không thể quên. Nhưng rồi số phận đưa đẩy, nàng biến mất khỏi cuộc đời ông như một giấc mơ thoáng qua, để lại trong lòng Kỳ một nỗi ám ảnh không thể nào xóa nhòa.
Đêm đó, trong cơn mơ màng giữa giấc ngủ và tỉnh táo, Nguyễn Kỳ nghe thấy tiếng hát của nàng vọng lại từ một nơi xa xăm. Tiếng hát ấy, dù không rõ ràng, nhưng vang vọng trong không gian u ám, khiến tim ông thắt lại. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, Nguyễn Kỳ bật dậy, lòng đầy nỗi hoang mang. Ông biết rằng mình không thể sống tiếp trong sự nhớ nhung không có lời giải đáp này. Ông phải tìm lại nàng.
Ngày hôm sau, Kỳ lập tức ra lệnh cho người hầu của mình tìm kiếm tung tích của nàng. Ông cử người đi khắp các vùng lân cận, đến những khu chợ, quán hát, mọi nơi mà ông nghĩ nàng có thể xuất hiện. Thế nhưng, từng người một trở về với cái lắc đầu bất lực. Nàng dường như đã biến mất khỏi mặt đất, như một hồn ma không dấu vết.
Kỳ không chịu bỏ cuộc. Ông thuê thêm người, phát thưởng hậu hĩnh cho bất kỳ ai có thể cung cấp thông tin về nàng. Nhưng dù có bao nhiêu tiền được bỏ ra, vẫn không một ai tìm thấy dấu vết của cô đào hát ấy.
Những tháng ngày trôi qua trong sự lo lắng và thất vọng. Đêm đến, căn nhà của Nguyễn Kỳ vốn đầy tiếng cười nói, giờ đây dường như bị ám ảnh bởi một không khí kỳ lạ. Những bóng đen trong nhà như dài ra, di chuyển chầm chậm khi ánh sáng nến yếu ớt không đủ soi rõ. Người hầu đôi khi thề rằng họ nghe thấy những tiếng thì thầm lạ lùng, như tiếng gió qua khe cửa, nhưng lại có âm sắc của giọng nói con người.
Nguyễn Kỳ bắt đầu cảm thấy mình không còn kiểm soát được bản thân. Giấc mơ về nàng ngày càng rõ ràng hơn, đến mức ông cảm thấy như mình có thể với tay ra và chạm vào nàng. Nhưng mỗi khi ông cố gắng, nàng lại tan biến, để lại ông trong một nỗi cô độc tột cùng. Ông nhận ra, không phải chỉ có sự mất tích của nàng đang dày vò tâm trí mình, mà còn có một thứ gì đó u ám hơn, thứ mà ông không thể gọi tên, đang dần chiếm lĩnh tâm hồn.
Một đêm, khi mọi thứ trong căn nhà đã chìm vào giấc ngủ, Nguyễn Kỳ mở toang cửa sổ, nhìn ra khoảng sân tối đen như mực. Gió thổi qua làm lay động những tán cây, phát ra tiếng rì rào như những lời thì thầm của người chết. Ông cảm thấy như có một đôi mắt vô hình đang nhìn mình, quan sát từng cử động của ông. Lưng ông lạnh toát, nhưng ông không rời mắt khỏi bóng đêm trước mặt.
Và rồi, từ giữa màn đêm sâu thẳm ấy, một bóng người thoáng qua. Dáng hình ấy, mỏng manh nhưng quen thuộc, như thể chính nàng cô đào hát ông từng yêu. Nguyễn Kỳ giật mình, tim đập loạn nhịp. Ông vội vã chạy ra ngoài, nhưng khi tới nơi, chỉ còn lại khoảng trống rỗng, không dấu vết. Gió lạnh cuốn qua người ông, mang theo một mùi hương quen thuộc, mùi của quá khứ, của kỷ niệm, và của nỗi ám ảnh không tên.
Thời gian trôi qua, dù Nguyễn Kỳ đã ra sức tìm kiếm cô đào hát khắp nơi, nhưng tất cả đều rơi vào bế tắc. Sự thất vọng nặng nề như chiếc áo choàng tối tăm, bao phủ lấy ông, khiến tâm trạng ngày càng sa sút. Những tiếng thở dài và đôi mắt thẫn thờ dần trở thành hình ảnh quen thuộc trong dinh thự. Người hầu cũng không dám hỏi thêm, vì mọi nỗ lực của họ đều vô ích. Mỗi đêm, tiếng gió rít qua hành lang, vang vọng trong từng phòng như lời than khóc từ một thế giới xa xôi.
Một hôm, Nguyễn Kỳ nhận được lời mời tham dự một bữa tiệc lớn tại dinh thự của người bạn thân quan tổng trấn trong triều. Đó là sự kiện để kết giao với những nhân vật quyền lực trong kinh thành, cũng là cơ hội để ông tạm gác lại nỗi buồn, hòa mình vào không khí náo nhiệt của cuộc sống cung đình. Nhưng dù bữa tiệc có lộng lẫy đến đâu, trong lòng Nguyễn Kỳ vẫn chỉ là một sự trống rỗng lạnh lẽo.
Đêm tiệc bắt đầu, với ánh đèn sáng rực, tiếng nhạc trầm bổng và tiếng cười đùa của quan khách. Nguyễn Kỳ ngồi lặng lẽ ở một góc bàn, đôi mắt mệt mỏi lướt qua đám đông như đang tìm kiếm điều gì đó. Những ly rượu đã uống, những lời chúc tụng đã nghe, nhưng ông không hề để tâm. Trong lòng ông chỉ có một câu hỏi duy nhất: Nàng đang ở đâu?