Gần đây, những hộp quà đen bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn, không chỉ ở những căn hộ cá nhân, mà thậm chí trong phòng của cảnh sát, tòa án và văn phòng điều tra. Cảm giác hoang mang, sợ hãi len lỏi vào từng ngõ ngách của thành phố. Lâm đã trực tiếp nhận được một chiếc hộp như vậy hai tuần trước. Bên trong cũng là cây kim và cuộn chỉ đen, và một lời nhắn:
“Ta biết ngươi đang tìm ta. Nhưng ngươi sẽ không bao giờ có thể bắt được ta.”
Nỗi ám ảnh từ vụ án này bám theo Lâm suốt cả ngày lẫn đêm. Những giấc mơ của anh tràn ngập hình ảnh của những nạn nhân, bị khâu lại, treo lơ lửng trong không trung, từng đường chỉ đen mảnh mai bóp nghẹt cơ thể họ. Đêm qua, anh mơ thấy chính mình bị Viktor tóm lấy, từng ngón tay gầy guộc của hắn vân vê cây kim lớn trong khi cơ thể anh bị cắt rời và tái tạo. Lâm tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, nhưng cảm giác đó không hề tan biến.
Có một thứ gì đó trong căn phòng của anh. Anh cảm nhận được nó, một thứ gì đó lẩn khuất trong bóng tối, nhưng khi bật đèn, không có gì ở đó cả. Anh tự trấn an mình rằng đó chỉ là do căng thẳng.
Nhưng cảm giác đó không biến mất.
Một buổi sáng, khi đang lái xe đến văn phòng, Lâm nhận được cuộc gọi từ người đồng nghiệp của mình, Thanh.
“Lâm, tôi nghĩ chúng ta có thứ này. Một vụ mất tích mới, nhưng lần này có nhân chứng thấy một người đàn ông rời khỏi hiện trường. Cậu nên đến ngay.”
Lâm lập tức quay xe, tim đập mạnh. Đây có thể là bước đột phá đầu tiên trong vụ án. Khi anh đến nơi, hiện trường là một căn hộ nhỏ nằm sâu trong một khu chung cư cũ kỹ. Căn phòng tràn ngập không khí ngột ngạt và mùi ẩm mốc. Người phụ nữ trong căn hộ này đã biến mất, nhưng dấu vết của cô thì không.
Trên giường, một chiếc chăn đã bị xé nát, những mảnh vải trắng dính đầy máu khô. Nhưng điều đáng sợ nhất là dòng chữ viết bằng máu trên tường:
“Cậu đã quá muộn.”
Lâm nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ đều ngăn nắp, không có dấu hiệu của sự giằng co, không tiếng kêu cứu. Giống như các vụ trước, nạn nhân đã biến mất một cách bí ẩn. Điều này khiến Lâm bồn chồn hơn. Mọi thứ vẫn diễn ra theo mô-típ quen thuộc: biến mất, một thông điệp, và nỗi kinh hoàng.
Nhưng lần này, có gì đó không đúng. Lâm cảm nhận được sự hiện diện kỳ lạ, như thể căn phòng này vẫn đang sống động, như thể một đôi mắt đang theo dõi anh từ trong bóng tối. Anh tiến đến gần cửa sổ, nhưng nó đã bị đóng chặt bằng đinh.
Bên dưới bậu cửa sổ là một hộp đen nhỏ.
Lâm mở nó ra, và lần này, bên trong không chỉ là kim chỉ mà còn có một mảnh vải nhỏ, vấy máu, cùng một lời nhắn khác:
“Chúng ta sẽ sớm gặp lại.”
Sau vụ mất tích đó, Lâm không ngừng bị ám ảnh. Những chiếc hộp đen xuất hiện ngày càng nhiều. Cùng với chúng là những lời nhắn, mỗi lần lại trở nên khiêu khích hơn. Kẻ sát nhân như đang chơi đùa với anh, dẫn dắt anh vào một vòng lẩn quẩn của nỗi sợ hãi và bất lực.
Lâm bắt đầu mất ngủ, mỗi đêm anh đều mơ thấy mình bị Viktor theo dõi. Những giấc mơ đó ngày càng thật hơn, đến mức anh không thể phân biệt đâu là thực, đâu là mơ. Một đêm, khi đang vùi mình trong căn phòng tối, anh nghe thấy tiếng bước chân. Tiếng thở nhẹ nhàng, đều đều, như đến từ một góc nào đó trong phòng.
Anh bật dậy, tay cầm lấy khẩu súng bên cạnh giường, mắt nhìn quanh, cố gắng định thần. Không có ai trong phòng. Căn hộ của anh trống rỗng, nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên.
Anh tiến đến chiếc gương trong phòng tắm, mở đèn và nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong đó. Nhưng rồi, anh thấy thứ gì đó di chuyển phía sau mình. Một bóng đen lướt qua, quá nhanh để có thể xác định hình dạng. Lâm quay phắt lại, tim anh đập mạnh, nhưng không có ai.
Trên gương, một dòng chữ được khắc bằng móng tay:
“Ngươi sẽ là kiệt tác cuối cùng của ta.”
Lâm không thể chịu đựng thêm. Nỗi sợ hãi ăn mòn từng suy nghĩ của anh. Những chiếc hộp đen, những thông điệp, tất cả đều là lời cảnh báo của Viktor rằng ngày cuối cùng của Lâm đang đến gần. Mỗi bước chân, mỗi hơi thở, anh đều cảm thấy cái chết đang đến gần.
Một tối nọ, sau khi cố gắng dỗ giấc ngủ mà không thành, Lâm quyết định lái xe đến xưởng may bỏ hoang nơi Viktor đã bắt đầu tất cả. Anh cần phải đối mặt với kẻ sát nhân này một lần và mãi mãi. Lâm lái xe trong đêm, ánh đèn pha yếu ớt chiếu sáng con đường tối tăm dẫn đến khu nhà hoang phế.
Khi anh đến nơi, bầu không khí ở đó dày đặc như cái chết. Xưởng may trông giống như một hồn ma của quá khứ, với những cánh cửa sổ vỡ vụn và bức tường bị thời gian tàn phá.
Lâm bước vào bên trong, và cảm giác lạnh buốt ngay lập tức bao trùm lấy anh. Những mảnh vải đỏ, đen, trắng treo từ trần nhà vẫn đung đưa nhẹ nhàng. Tiếng sột soạt vang vọng trong không gian trống rỗng.
Anh nghe thấy tiếng thì thầm. Một giọng nói nhẹ nhàng, như đến từ một cõi xa xôi:
“Ta đã chờ cậu rất lâu rồi, Lâm.”