Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

10:02 sáng – 22/07/2025

Trong bóng tối phía trước, một hình bóng xuất hiện  Viktor, với chiếc áo choàng đen và đôi mắt sâu thẳm không có đáy. Hắn cầm trong tay cây kim lớn, ánh lên trong ánh sáng nhạt nhòa của đèn pin.

Lâm giơ súng lên, nhưng bàn tay anh run rẩy. Viktor mỉm cười.

“Cậu nghĩ mình có thể giết được ta sao?” hắn nói, giọng cười nham hiểm. “Cậu đã thuộc về ta từ lâu rồi. Cậu chỉ là một phần trong tác phẩm vĩ đại của ta mà thôi.”

Tiếng súng vang lên trong không gian. Nhưng khi Lâm bắn, hắn không trúng Viktor. Kẻ sát nhân đã biến mất, như thể hắn chưa bao giờ tồn tại. Những tiếng bước chân lại vang lên, dội khắp căn phòng. 

Lâm xoay người, nhưng không thể thấy Viktor ở đâu. Hắn đang ở trong bóng tối, di chuyển xung quanh anh như một cái bóng.

“Cậu không thể thoát đâu, Lâm,” giọng của Viktor vang vọng. “Cậu đã quá muộn.”

Rồi từ trong bóng tối, hắn xuất hiện ngay phía sau Lâm. Bàn tay hắn siết chặt cổ anh, và trước khi Lâm kịp phản ứng, Viktor đã ghim cây kim lớn vào vai anh.

Lâm cảm thấy cơn đau nhói xuyên thấu. Hắn không giết anh ngay lập tức, mà từ từ, kéo dài sự tra tấn. Viktor bắt đầu khâu anh lại, từng mũi kim cẩn thận như thể đang may một bộ quần áo hoàn hảo.

Trong những giây phút cuối cùng, khi hơi thở của Lâm dần trở nên yếu ớt, anh nhìn thấy khuôn mặt của Viktor, mỉm cười lạnh lùng và điên loạn

Lâm gục xuống, không còn sức chống cự, đôi mắt mờ đi khi bóng tối dần chiếm lấy tầm nhìn. Cơ thể anh lạnh dần, từng đường kim mà Viktor đưa vào thịt da không chỉ đau đớn mà còn lột trần linh hồn anh, như thể từng sợi chỉ đang hút cạn sự sống của anh. Viktor vẫn cười, đôi mắt sáng rực trong bóng tối, một kẻ điên say mê với công việc nghệ thuật của mình.

“Đừng lo,” Viktor thì thầm, “Ta sẽ làm cậu hoàn hảo, giống như tất cả những người trước. Nhưng cậu… cậu sẽ đặc biệt.”

Mỗi lời nói của hắn như một lưỡi dao cứa sâu vào tâm trí Lâm. Trong nỗi kinh hoàng cùng cực, Lâm nhận ra rằng hắn không đơn thuần chỉ giết các nạn nhân  hắn tái tạo họ, biến họ thành những kiệt tác kỳ quái của mình. Những chiếc hộp đen, những mảnh lụa, tất cả chỉ là dấu hiệu cho sự chuẩn bị cho màn trình diễn cuối cùng.

Lâm muốn hét lên, muốn phản kháng, nhưng cơ thể anh giờ đã nằm ngoài sự kiểm soát. Bóng tối bao phủ, kéo anh xuống vực sâu của cơn ác mộng không lối thoát. Nhưng trong khoảnh khắc đó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh: Liệu có ai từng thoát khỏi tay Viktor, hay tất cả đều đã trở thành một phần của hắn?

Trong những giây phút mơ hồ cuối cùng, Lâm nghe thấy tiếng thì thầm văng vẳng khắp căn phòng. Không phải của Viktor. Mà là của những linh hồn khác, những nạn nhân trước đây của hắn. Những tiếng thì thào yếu ớt, tuyệt vọng và đau đớn, như vang lên từ xa xôi, nhưng cũng rất gần.

“Giúp chúng tôi…”

“Chạy đi…”

“Cậu sẽ giống chúng tôi thôi…”

Những tiếng nói đó khiến Lâm lạnh sống lưng. Anh thấy những đôi mắt trống rỗng hiện lên xung quanh, những hình hài méo mó, khâu vá lại một cách kinh dị, đang lướt qua trong bóng tối. Họ không còn là người, mà là những tác phẩm của Viktor, những cơ thể ghép nối bằng kim chỉ, vải và xương thịt từ vô số nạn nhân.

“Đây là gia đình của ta,” Viktor cười to, giọng hắn vang lên khắp căn phòng như tiếng vọng từ một vực thẳm không đáy. “Cậu sẽ là một thành viên hoàn hảo, Lâm. Chỉ cần thêm vài đường chỉ nữa…”

Viktor tiếp tục công việc của mình, từng mũi kim khâu xuyên qua da thịt của Lâm, khâu anh vào thứ hiện thực kinh hoàng này.

Nhưng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Lâm cảm nhận được thứ gì đó khác. Một hơi thở lạnh lẽo, phảng phất mùi chết chóc, như đến từ một thế giới khác. Những linh hồn kia không chỉ là nạn nhân  họ đã trở thành một phần của chính Viktor. Và họ cũng muốn kéo anh vào đó, trở thành một phần của hắn.

Đúng lúc tưởng như mọi thứ đã kết thúc, một tiếng động lớn vang lên. Cánh cửa xưởng may bị bật tung ra, và một nhóm cảnh sát ào vào, ánh đèn pha quét qua khắp phòng. Tiếng bước chân vội vã vang lên, nhưng Viktor đã biến mất như một bóng ma. Không có dấu vết nào của hắn, ngoại trừ cơ thể bất động của Lâm nằm giữa căn phòng đầy những mảnh vải đỏ và máu.

Các nhân viên y tế nhanh chóng đưa Lâm đi cấp cứu. Anh đã sống sót, nhưng trong một trạng thái kỳ lạ, nửa sống nửa chết. Trên cơ thể anh, những vết khâu tỉ mỉ vẫn hiện hữu, như thể Viktor đã để lại dấu ấn vĩnh viễn của hắn lên anh.

Một tháng sau, Lâm tỉnh lại trong bệnh viện. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng, nhưng mọi thứ vẫn mờ ảo. Cơ thể anh đã hồi phục, nhưng anh không còn cảm nhận được nó như trước. Những vết khâu vẫn còn nguyên, một phần da thịt của anh không còn thuộc về mình nữa. Anh cảm thấy như mình đã bị thay đổi từ trong ra ngoài.

Một chiếc hộp đen được đặt trên bàn cạnh giường bệnh của anh.

Bên trong, chỉ có một dòng nhắn:

“Ta vẫn đang theo dõi cậu.”

Lâm nhìn vào dòng chữ, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Những giấc mơ về Viktor không bao giờ dứt, và anh biết rằng, dù Viktor không còn xuất hiện, hắn vẫn tồn tại. Hắn đã khâu Lâm vào thế giới của hắn, một cách mãi mãi.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00