Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8

9:14 chiều – 22/07/2025

“Có thể những linh hồn này đã bị sát hại một cách tàn bạo và muốn được trả thù,” Mai suy luận, lòng cô sôi sục với sự quyết tâm. “Chúng ta phải tìm hiểu rõ hơn về những nghi lễ mà họ đã thực hiện.”

Họ quay trở lại với các tài liệu khảo cổ về các nghi lễ hiến tế của triều đại nhà Thương. Những ghi chép cho thấy rằng trong những lần hiến tế lớn, các tù trưởng của các bộ tộc bị đánh bại thường bị trói chặt, sau đó chặt đầu và nấu chín. Nhưng điều này vẫn không đủ để Mai hiểu được nguyên nhân sâu xa đằng sau những nghi lễ tàn bạo này.

Mai quyết định tìm hiểu thêm về cô gái trong chiếc bình mà họ đã khai thác. Theo ghi chép, cô là con gái của một thủ lĩnh bộ tộc bị đánh bại trong một cuộc chiến khốc liệt. “Nếu chúng ta có thể tìm hiểu về cuộc sống của cô ấy trước khi bị giết, có thể chúng ta sẽ tìm ra điều gì đó quan trọng,” Mai nói với Xuân.

Họ bắt đầu nghiên cứu về bộ tộc Lưu An, quê hương của cô gái. Qua những ghi chép lịch sử, họ tìm thấy thông tin về một cuộc chiến tranh khốc liệt giữa nhà Thương và bộ tộc Lưu An. Nhiều bộ tộc khác cũng bị cuốn vào cuộc xung đột này. Những trang giấy dày đặc chữ viết cổ cho thấy cuộc chiến không chỉ về lãnh thổ mà còn về danh dự và quyền lực.

“Có lẽ cuộc chiến này đã gây ra nhiều đau khổ cho cả hai bên,” Xuân nhận xét, ánh mắt cô ánh lên nỗi thương cảm. “Nhưng tại sao họ lại chọn hiến tế những người vô tội như vậy?”

“Có thể đây là cách để họ khẳng định quyền lực và sự thống trị,” Mai đoán. “Nhưng còn cô gái này, tại sao lại là cô ấy?”

Khi họ tiếp tục tìm kiếm, một cảm giác kỳ lạ bao trùm không gian. Tiếng thì thầm lại vang lên, lần này nghe rõ ràng hơn: “Giải thoát… giúp chúng tôi…”

Mai rùng mình, những lời thì thầm như rót vào tai cô. Cô nhìn sang Xuân, cả hai đều cảm thấy như đang bị cuốn vào một bí mật kinh hoàng. “Chúng ta phải làm gì đó,” Mai nói, giọng cô gần như run rẩy.

“Có thể chúng ta cần đến một nghi lễ để giao tiếp với họ,” Xuân đề nghị. “Nếu họ muốn chúng ta giúp đỡ, có thể chúng ta cần làm một cái gì đó để họ có thể nói rõ hơn.”

Mai đồng ý, lòng cô tràn đầy quyết tâm. Họ quyết định sẽ tổ chức một nghi lễ nhỏ để cầu nguyện cho những linh hồn bị tàn sát. Họ tìm kiếm những vật phẩm cần thiết và chuẩn bị cho buổi lễ.

Khi trời tối, bão tố bên ngoài càng lúc càng dữ dội. Họ tạo ra một không gian trang nghiêm, thắp nến và đặt các đồ vật bên cạnh những mảnh xương. Mai cảm thấy hồi hộp, cô thầm cầu nguyện cho những linh hồn đang khổ sở.

“Xin hãy cho chúng tôi biết điều gì đã xảy ra,” Mai nói, tay cô run rẩy khi cô nhắm mắt lại. “Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp đỡ.”

Khi ánh nến bùng lên, một cơn gió mạnh thổi qua, tắt ngọn nến, và không gian trở nên tối tăm. Những hình ảnh mờ ảo xuất hiện, những bóng ma của các linh hồn đang nhảy múa quanh họ. Mai mở mắt, nhưng không còn thấy Xuân bên cạnh.

“Xuân!” Cô kêu lên, nhưng tiếng nói của cô bị cuốn vào cơn gió. Những bóng ma như đã quay về với quá khứ, và những tiếng thì thầm vang lên bên tai, như thể họ đang cố gắng truyền tải một thông điệp gì đó.

Mai cảm thấy lạnh lẽo, tâm trí cô hoang mang. Cô quay lại nơi chiếc bình đồng, và một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu   cô gái đang cầu xin sự cứu rỗi, đôi mắt sáng long lanh nhưng đầy nỗi đau.

“Chúng ta sẽ giúp các bạn!” Mai hứa hẹn, lòng cô dâng trào với nỗi cảm thông. “Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc!”

Nhưng những bóng ma vẫn lẩn khuất, chỉ để lại một cảm giác khủng khiếp rằng họ đang đối mặt với một thực tại mà không ai có thể tưởng tượng được. Cuộc chiến không chỉ với những bí mật trong quá khứ mà còn với chính những linh hồn chưa được yên nghỉ. Mai biết rằng hành trình của cô chưa kết thúc, và những điều kinh hoàng nhất vẫn đang chờ đợi phía trước.

Buổi lễ kết thúc trong sự hỗn loạn. Gió vẫn thổi mạnh bên ngoài, như thể thiên nhiên đang phản ánh nỗi hoảng loạn trong lòng Mai. Cô cảm thấy như bị cuốn vào một cơn bão tâm linh, nơi những linh hồn đang khao khát được giải thoát, nhưng đồng thời cũng mang theo nỗi tức giận và đau khổ. Xuân đã biến mất, để lại Mai trong nỗi cô đơn và sợ hãi.

Mai cố gắng giữ bình tĩnh. Cô không thể để nỗi lo lắng chi phối mình. “Có thể Xuân chỉ ra ngoài kiểm tra một chút,” cô tự nhủ. Nhưng một phần trong cô biết rằng có điều gì đó không ổn.

Cô quyết định đi tìm Xuân. Khi bước ra ngoài, ánh sáng từ những ngọn nến mờ ảo đằng sau cô, tạo thành những bóng đổ kỳ lạ trên tường bảo tàng. Những bước chân của cô vang lên trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít qua các kẽ hở. 

“Xuân!” Mai gọi lớn, giọng cô vang vọng trong không khí lạnh lẽo. Không có tiếng trả lời. Cô đi dọc theo hành lang, hướng về nơi mà Xuân có thể đã đi.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00