Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7

9:13 chiều – 22/07/2025

Mai cảm thấy ớn lạnh. Những hình ảnh kinh hoàng xuất hiện trong tâm trí cô, và sự thật càng trở nên rõ ràng hơn. Những linh hồn đó không thể yên nghỉ, vì họ đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ.

Nhưng trong lúc đang đọc, cô chợt nghe thấy tiếng thì thầm. Âm thanh như từ đâu đó vang lên, đầy u ám. “Giúp chúng tôi… giải thoát…” 

Mai đứng dậy, nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Tim cô đập mạnh, cảm giác sợ hãi bao trùm. Cô không thể gạt bỏ cảm giác rằng có điều gì đó không ổn. Giọng nói đó rõ ràng không phải do ai đó trong bảo tàng phát ra.

Xuân bước vào phòng, vẻ mặt lo lắng. “Mai, cậu nghe thấy gì không?” Cô hỏi, ánh mắt tràn đầy sự băn khoăn.

“Có tiếng thì thầm,” Mai đáp, giọng run rẩy. “Chúng ta cần phải làm gì đó.”

Họ trở lại nơi đã khai thác chiếc bình đồng, nhưng lần này, bầu không khí hoàn toàn khác. Những bóng ma quá khứ như đang hiện về, ám ảnh và không thể rời bỏ. Khi họ đến hiện trường, bầu không khí trở nên nặng nề, khiến mọi người cảm thấy như thể đang ở giữa một trận chiến không bao giờ kết thúc.

“Hãy cùng nhau thắp một ngọn nến,” Tiến sĩ Lý đề nghị. “Có thể điều này sẽ giúp chúng ta kết nối với những linh hồn còn đang lẩn khuất.”

Mai và Xuân nhanh chóng thu thập những vật liệu cần thiết để thắp nến. Khi ngọn nến được thắp lên, ánh sáng mờ ảo làm cho không gian xung quanh trở nên huyền bí hơn bao giờ hết. Những hình ảnh xưa cũ hiện lên, những bóng hình mờ nhạt của những người đã sống trong quá khứ, họ đang đứng giữa những hố xương, và những nghi lễ tàn bạo lại hiện về trong tâm trí Mai.

“Xin hãy cho chúng tôi biết điều gì đã xảy ra,” Mai thì thầm, lòng tràn đầy hy vọng. “Chúng tôi muốn giúp đỡ.”

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, ngọn nến chao đảo. Trong khoảnh khắc đó, những bóng ma như thoáng hiện, họ nhảy múa xung quanh ngọn nến, gương mặt của họ hiện lên đầy nỗi khổ đau. 

“Giải thoát…” tiếng thì thầm lại vang lên, nhưng lần này, nó rõ ràng hơn bao giờ hết. Những linh hồn đang kêu gọi, và Mai cảm thấy có điều gì đó đang dẫn dắt cô, như thể cô đang đứng giữa một ngã ba đường.

Cô nhìn quanh và cảm thấy trách nhiệm lớn lao đang đè nặng lên vai mình. Đây không chỉ là một cuộc khảo cổ học mà còn là một cuộc chiến với những bóng ma chưa được yên nghỉ. Mai quyết định, cô sẽ tìm ra sự thật về những lễ hiến tế này và giúp những linh hồn đó tìm thấy sự thanh thản.

Khi ánh đèn của ngọn nến tắt ngúm, Mai biết rằng cuộc hành trình của mình mới chỉ bắt đầu. Những bí mật kinh hoàng vẫn đang chờ đợi cô ở phía trước, và cô sẵn sàng đối mặt với chúng, không chỉ vì bản thân mình mà còn vì những linh hồn đang kêu gọi sự cứu rỗi.

Ngày hôm sau, một cơn bão ập đến An Dương. Những đám mây đen kịt che phủ bầu trời, không khí trở nên nặng nề và ngột ngạt. Mai cảm thấy như thiên nhiên cũng đang phản đối cuộc khai thác của họ, như thể những linh hồn đã bị đánh thức đang kêu gọi sự giúp đỡ.

Mặc dù cảm giác lo lắng bao trùm, Mai và các đồng nghiệp vẫn quyết định trở lại bảo tàng. Họ cần phải nghiên cứu những mẫu xương và các hiện vật đã thu thập được trong cuộc khai thác trước đó. Mai hy vọng rằng những thông tin này sẽ giúp giải mã những bí ẩn kinh hoàng của triều đại nhà Thương.

Khi cả nhóm đến nơi, ánh đèn trong bảo tàng mờ nhạt, tạo nên một không gian huyền bí. Xuân, với vẻ mặt lo lắng, đứng bên cạnh Mai, “Cậu có nghĩ rằng những linh hồn đó thực sự có thể giao tiếp với chúng ta không?”

“Có thể,” Mai trả lời, lòng cô tràn đầy sự quyết tâm. “Chúng ta cần phải tìm hiểu những gì họ muốn nói.”

Họ bắt đầu phân tích các mẫu xương và ghi chép lại mọi phát hiện. Trong khi Mai đang xem xét một chiếc sọ người, một cơn gió lạnh lẽo đột ngột lướt qua, khiến cô giật mình. Xuân cũng cảm thấy lạnh, cô nhìn về phía Mai, “Cậu có thấy không? Như có ai đó đang nhìn chúng ta.”

Mai không trả lời, nhưng trong lòng cô, cảm giác ấy lại càng mạnh mẽ hơn. Cô quay lại với chiếc sọ, ánh mắt cô bỗng chốc dừng lại ở một điểm kỳ lạ. Trên xương hàm, có một dấu hiệu lạ   những vết khắc nhỏ, như thể ai đó đã cố gắng viết điều gì đó trên đó.

“Xuân, đến đây xem cái này,” Mai kêu lên, chỉ vào chiếc sọ. Xuân tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào những vết khắc. “Đó là chữ viết cổ,” cô thì thầm. “Có lẽ chúng ta nên dịch nó.”

Mai gật đầu, cảm thấy lòng mình dâng trào với những hy vọng mới. Cô và Xuân dành nhiều giờ để nghiên cứu các tài liệu cổ, cố gắng giải mã những ký tự bí ẩn. Mỗi ký tự dần hiện ra, tạo thành một câu nói rời rạc nhưng đầy u ám: “Tìm kiếm công lý cho những linh hồn…”

Khi đã dịch xong, cả hai cảm thấy nỗi sợ hãi tràn ngập. “Công lý cho những linh hồn? Có nghĩa là gì?” Xuân hỏi, giọng cô nghẹn lại. 

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00