Chương 9
Bất ngờ, cô nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ phòng trưng bày hiện vật. Mai cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô tiến lại gần, tim đập mạnh trong lồng ngực. Cánh cửa phòng trưng bày đang hé mở, ánh sáng từ bên trong lén lút chiếu ra ngoài.
“Xuân?” Mai gọi thêm lần nữa, lần này giọng cô gần như thì thầm. Không có hồi âm.
Mai đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào. Bên trong, bóng tối bao trùm và ánh sáng từ những hiện vật chiếu rọi như những ma quái. Cô nhìn thấy chiếc bình đồng mà họ đã khai quật. Nhưng điều khiến cô sợ hãi hơn cả là những hình ảnh mờ mờ hiện lên xung quanh bình, những bóng ma như đang vây quanh nó.
Mai cố gắng nhìn kỹ hơn. Đột nhiên, một hình ảnh rõ nét hơn xuất hiện Xuân, đang ngồi trên sàn nhà, ánh mắt cô trống rỗng. “Xuân!” Mai vội chạy đến bên cô.
Nhưng khi cô chạm vào Xuân, một cơn lạnh lẽo thấm vào tay cô, và Xuân không hề phản ứng. Mai hoảng hốt lùi lại, trong lúc Xuân ngẩng đầu lên, đôi mắt của cô tràn đầy nỗi sợ hãi, nhưng không có sự sống.
“Mai… họ… không cho chúng ta đi,” Xuân nói với giọng yếu ớt. “Tôi thấy họ… họ đang muốn chúng ta làm điều gì đó… không đúng.”
“Họ ai? Ai đang muốn chúng ta làm gì?” Mai hỏi, lòng cô nặng trĩu.
“Những linh hồn… họ muốn báo thù,” Xuân nói, giọng cô như vang lên từ một nơi xa xôi. “Họ không thể yên nghỉ cho đến khi điều đó xảy ra.”
Mai cảm thấy như có một lực hút mạnh mẽ từ chiếc bình. “Xuân, chúng ta phải rời khỏi đây. Chúng ta cần tìm hiểu thêm về những gì đã xảy ra với cô gái đó và những linh hồn khác,” Mai khẩn cầu.
Nhưng Xuân lắc đầu, “Chúng ta không thể đi. Họ sẽ không để chúng ta ra khỏi đây cho đến khi chúng ta hoàn thành việc họ muốn.”
Mai chợt nhớ đến những vết khắc trên sọ người mà họ đã tìm thấy. “Có thể… chúng ta cần phải tìm ra cách để thực hiện những gì họ muốn,” cô nói, cảm giác bồn chồn trong lòng.
“Đúng. Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu về nghi lễ hiến tế của họ. Có thể việc tìm hiểu về cuộc sống của những người đã bị giết sẽ giúp chúng ta,” Xuân nói, đôi mắt cô dần trở lại vẻ sáng.
Mai gật đầu, “Đúng rồi, chúng ta cần phải tìm hiểu về cô gái trong chiếc bình. Có lẽ có những ghi chép về cô ấy ở đâu đó.”
Họ quyết định quay lại thư viện của bảo tàng, nơi chứa đựng những tài liệu quý giá về lịch sử nhà Thương. Nhưng trước khi rời đi, Mai nhìn về phía chiếc bình lần cuối, cảm giác như có ánh mắt đang dõi theo cô.
Khi họ vào thư viện, không gian im ắng và u ám. Những ngọn đèn mờ ảo khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, như thể thời gian đã ngừng lại ở đây. Họ bắt đầu tìm kiếm những tài liệu liên quan đến bộ tộc Lưu An và cô gái trong chiếc bình.
“Có lẽ chúng ta có thể tìm thấy thông tin trong những ghi chép cổ,” Mai nói, cố gắng giữ lòng bình tĩnh.
Xuân gật đầu, cả hai đều tập trung vào việc tìm kiếm. Cuối cùng, họ tìm thấy một cuốn sách cổ, được viết bằng chữ Hán, nói về cuộc chiến tranh giữa nhà Thương và các bộ tộc khác.
“Khi đọc những ghi chép này, tôi cảm thấy như chúng ta đang bước vào một thế giới khác,” Xuân nói, ánh mắt cô đầy lo lắng. “Những tội ác mà họ đã gây ra… chúng thật kinh khủng.”
“Đúng vậy. Nhưng chúng ta cần hiểu rõ hơn để có thể giúp đỡ những linh hồn này,” Mai nói, cảm giác căng thẳng dâng lên.
Khi họ lật qua các trang sách, bỗng nhiên, một làn gió lạnh lẽo lại thổi qua, làm những trang giấy xô đẩy. Tiếng thì thầm lại vang lên, lần này rõ ràng hơn: “Giúp chúng tôi… hãy trả thù cho chúng tôi…”
Tim Mai đập mạnh, cô nhìn sang Xuân, đôi mắt họ cùng nhau thể hiện nỗi sợ hãi. “Có lẽ chúng ta cần phải làm một nghi lễ hiến tế để kết nối với họ,” Mai đề xuất, lòng cô dâng trào một cảm giác kỳ lạ.
Xuân lắc đầu, “Đừng! Điều đó có thể gây nguy hiểm hơn nữa. Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra nếu làm như vậy.”
“Nhưng nếu chúng ta không làm gì cả, họ sẽ không bao giờ yên nghỉ,” Mai nói, cảm thấy sự thúc giục trong lòng.
Cuối cùng, họ quyết định thử nghiệm. Họ thu thập những vật phẩm cần thiết cho nghi lễ, trong lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Khi trời tối dần, họ trở lại phòng trưng bày hiện vật, nơi mà mọi chuyện bắt đầu.
Lần này, không gian trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Những tiếng thì thầm vang lên, dường như những linh hồn đã quay trở lại, tràn ngập nơi này. Mai cảm thấy sự hiện diện của họ ngày càng mạnh mẽ, như thể họ đang chờ đợi sự giải thoát.
“Xin hãy cho chúng tôi biết điều gì đã xảy ra,” Mai nói, tiếng cô vang lên trong không khí nặng nề. “Chúng tôi sẽ làm những gì cần thiết.”
Làn gió lạnh thổi qua, và bóng tối bao trùm, như thể không gian này đã trở thành một phần của địa ngục. Những hình ảnh mờ ảo của các linh hồn hiện lên, và tiếng thì thầm trở nên rõ ràng hơn: “Hãy trả thù… hãy giải thoát chúng tôi…”