Chương 6
Trong khi đó, Mai không thể ngừng nghĩ về cô gái trong bức tranh và những linh hồn đang cầu khẩn sự giúp đỡ. Cô cảm thấy có điều gì đó đã chạm đến trái tim cô, như thể những linh hồn này đang tìm kiếm sự giải thoát.
Khi ánh đèn trong bảo tàng bắt đầu nhấp nháy, Mai quyết định trở lại phòng làm việc của mình. Cô tìm kiếm thêm tài liệu về người Thương và những lễ hiến tế. Mọi thứ đang trở nên rõ ràng hơn với mỗi trang sách cô lật.
Nhưng khi cô đang mải mê với sách vở, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: “Cô không nên ở đây vào giờ này.”
Mai quay lại, chỉ thấy bóng dáng của Tiến sĩ Lý đứng ở cửa. “Thầy, con đang tìm hiểu thêm về lịch sử,” cô trả lời, nhưng cảm giác không yên vẫn hiện hữu.
“Cô cần nghỉ ngơi. Điều này đang ảnh hưởng đến tinh thần của cô,” ông khuyên, nhưng ánh mắt ông vẫn đầy lo lắng.
Mai không thể thoát khỏi cảm giác như thể có điều gì đó đang chờ đợi cô. Những bí mật của bảo tàng Âm Hư vẫn chưa được giải mã, và cô cảm thấy rằng họ đang ngày càng tiến gần đến một sự thật kinh hoàng.
Tối đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Mai nằm trằn trọc. Cô không thể ngừng nghĩ về những hình ảnh kỳ lạ trong mảnh gốm và sự kết nối với cô gái trong bức tranh. Dường như có một điều gì đó đang đợi cô, một câu trả lời cho những bí ẩn chưa được giải đáp.
Cuối cùng, mệt mỏi, Mai thiếp đi. Nhưng trong giấc mơ, cô thấy mình đang đứng giữa những hố xương, tiếng thì thầm vang lên, gọi tên cô. Những linh hồn chưa được yên nghỉ đang khẩn cầu sự giúp đỡ. Cô biết rằng cuộc hành trình này không chỉ là một cuộc khảo cổ học mà còn là một cuộc chiến với những điều siêu nhiên.
Khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới xuất hiện, Mai cảm thấy quyết tâm hơn bao giờ hết. Cô không chỉ muốn khám phá những bí mật của bảo tàng Âm Hư, mà còn muốn giúp những linh hồn đang lẩn khuất tìm thấy sự thanh thản. Cuộc chiến với những điều bí ẩn và tăm tối đã bắt đầu, và Mai sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.
Sáng hôm sau, không khí trong bảo tàng Âm Hư tràn ngập sự im lặng đáng sợ. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, tạo ra những hình ảnh ma mị trên nền đất, nhưng trong lòng Mai, mọi thứ đều tăm tối. Cô cảm thấy như thể một điều gì đó lớn lao hơn đang chờ đợi, điều gì đó mà cô cần phải khám phá.
Cả nhóm khảo cổ quyết định tiếp tục khai thác những hiện vật đã phát hiện. Hôm nay, họ sẽ trở lại với chiếc bình đồng mà họ tìm thấy hôm qua, cùng những mảnh xương bên trong. Mai cảm thấy hồi hộp và lo lắng, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Khi cả nhóm đến hiện trường, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm, như thể không khí xung quanh đã biến thành một lớp băng giá. Xuân đứng gần đó, vẻ mặt lo lắng, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi chiếc bình. “Chúng ta cần phải mở nó ra ngay bây giờ,” cô nói, tay run rẩy.
Mai gật đầu, lòng cảm thấy nặng nề. “Chúng ta cần phải biết những gì đã xảy ra bên trong. Nếu đây là một nơi hiến tế, chúng ta có thể tìm ra nguyên nhân.”
Tiến sĩ Lý ra hiệu cho cả nhóm chuẩn bị. Khi họ mở nắp chiếc bình, mùi hôi thối một lần nữa bốc lên. Bên trong, những mảnh xương người lẫn lộn với các đồ vật bằng đồng, nhưng có điều gì đó trong chiếc bình khiến Mai cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. Có lẽ là do cái nhìn lạnh lẽo của những mảnh xương, như thể chúng đang quan sát, chờ đợi một điều gì đó.
“Chúng ta cần lấy mẫu xương này về để phân tích,” Tiến sĩ Lý nói, ánh mắt đầy nghiêm túc. “Có thể nó sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về những phong tục của người Thương.”
Mai cúi xuống, tay chạm vào một mảnh xương, và ngay lập tức, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Hình ảnh của cô gái trong bức tranh lại hiện về, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô gái đang đứng trong một nghi lễ hiến tế, đôi mắt đẫm nước, cầu khẩn sự tha thứ.
“Mai, em ổn chứ?” Xuân hỏi, lo lắng khi thấy sắc mặt của cô thay đổi.
“Không sao,” Mai cố gắng trả lời, nhưng cảm giác nặng nề trong lòng vẫn không thể xua tan. “Chúng ta cần phải tiếp tục.”
Họ thu thập các mẫu xương và những hiện vật trong bình. Tuy nhiên, khi họ rời khỏi hiện trường, một cảm giác lạ lẫm ập đến. Giống như có ai đó đang theo dõi họ. Mai không thể gạt bỏ được ý nghĩ đó, và Xuân dường như cũng cảm thấy như vậy.
Khi quay về bảo tàng, Mai quyết định tìm hiểu thêm về những hiện vật mà họ đã khai thác. Trong một phòng nghiên cứu nhỏ, cô tìm thấy một bộ tài liệu cũ về các lễ hiến tế của người Thương. Những trang giấy đã ố vàng, nhưng thông tin vẫn còn nguyên vẹn. Mai lật giở từng trang, lòng thổn thức khi đọc về các nghi lễ tàn bạo.
“Mỗi khi có chiến thắng, thủ lĩnh sẽ chọn những người trong bộ tộc bị đánh bại để hiến tế. Họ sẽ bị chặt đầu và nấu chín,” một đoạn viết. “Thậm chí, có những trường hợp người ta ăn thịt đồng loại trong các nghi lễ này.”