Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

9:10 chiều – 22/07/2025

Tối đó, Mai không thể ngủ. Cô nằm trên giường, cảm thấy như những linh hồn đang lấp lánh bên cạnh mình. Những hình ảnh từ mảnh gốm và bức tranh cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí. Cô không thể giải thích được điều gì đang xảy ra, nhưng cô biết rằng họ đã bước vào một cuộc chiến với những điều không thể thấy.

Khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, Mai nhận ra rằng cuộc hành trình của họ mới chỉ bắt đầu. Những bí mật của bảo tàng Âm Hư vẫn còn đó, và cô cảm thấy rằng, nếu không giải quyết được, những linh hồn này sẽ không bao giờ được yên nghỉ. Họ cần phải tìm ra sự thật, không chỉ để bảo vệ bản thân, mà còn để giúp những linh hồn đang khao khát sự cứu rỗi.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ bảo tàng, nhưng không thể xua tan cảm giác nặng nề vẫn còn đọng lại trong tâm trí Mai. Sau khi ăn sáng, cả nhóm khảo cổ lại tụ họp để bàn bạc về những phát hiện gần đây. Dù mọi người đều lo lắng, họ vẫn cố gắng giữ tinh thần lạc quan, tiếp tục hành trình tìm kiếm sự thật về những phong tục của người Thương.

“Chúng ta cần phải tìm hiểu sâu hơn về những nghi lễ hiến tế và mối liên hệ của chúng với các hiện vật mà chúng ta đã khai quật,” Tiến sĩ Lý nhấn mạnh. “Chúng ta phải điều tra thêm về những mảnh gốm và các hố xương.”

“Còn cô gái trong bức tranh, có thể cô ấy chính là một trong những nạn nhân của lễ hiến tế,” Mai không ngần ngại chia sẻ, cảm giác nỗi lo lắng lại trỗi dậy trong cô.

Tiến sĩ Lý gật đầu. “Đúng vậy. Nếu cô ấy là con gái của một thủ lĩnh bộ tộc bị đánh bại, chúng ta cần xác định tên tuổi và nguồn gốc của cô ấy để hiểu rõ hơn về sự tàn bạo trong văn hóa nhà Thương.”

Nhóm quyết định chia thành hai nhóm: một nhóm sẽ trở lại hố xương để tiếp tục khai thác, trong khi nhóm còn lại sẽ tìm kiếm tài liệu và lịch sử liên quan đến người Thương. Mai và Xuân lại tiếp tục công việc tại hố xương, quyết tâm khám phá những bí mật còn ẩn giấu.

Họ quay lại khu vực đã khai thác hôm trước, nơi những hố xương u ám hiện lên. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm, như thể không gian này đã từng chứng kiến những sự kiện tăm tối. Mai bắt đầu cảm thấy hồi hộp khi thấy những mảnh xương còn sót lại trong hố.

“Mình nghĩ có thể còn nhiều thứ khác bên dưới nữa,” Xuân nói, đôi tay cô run rẩy khi cầm cuốc. “Chúng ta cần cẩn thận.”

Khi họ tiếp tục đào bới, Xuân bỗng nhiên dừng lại. “Mai, nhìn kìa!” Cô chỉ vào một vật thể lấp lánh dưới lớp đất. 

Mai cúi xuống và thấy một chiếc vòng cổ bằng vàng, được chạm khắc tinh xảo. “Có thể là của một trong những nạn nhân,” cô nói, cảm giác phấn khích dâng trào. “Chúng ta phải đem nó về để nghiên cứu.”

Nhưng khi Mai cầm chiếc vòng cổ lên, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình. Xuân cảm thấy điều gì đó kỳ lạ, cô nói: “Có lẽ chúng ta nên dừng lại. Cảm giác này không tốt.”

“Mình muốn tìm hiểu thêm. Có thể đây là manh mối quan trọng,” Mai đáp, dù trong lòng vẫn có sự lo lắng.

Khi họ tiếp tục đào sâu hơn, một hình dáng lạ xuất hiện. Đó là một chiếc bình đồng lớn, bám đầy đất cát. Xuân thận trọng tiến lại gần. “Cái này có thể là một trong những hiện vật chúng ta đang tìm kiếm,” cô nói, sự hồi hộp dâng cao.

Hai người họ cùng nhau kéo chiếc bình ra. Khi nó được đặt xuống đất, họ nghe thấy tiếng vang vọng, như thể có gì đó bên trong. Xuân khẽ đưa tay lên miệng, “Cái này có vẻ không bình thường chút nào.”

Mai cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên. “Chúng ta nên mở nó ra xem,” cô quyết định, mặc cho sự lo lắng trong lòng.

Khi họ mở nắp bình ra, một mùi hôi thối xộc lên, khiến cả hai đều lùi lại. Bên trong là những mảnh xương người, lẫn lộn với các vật dụng bằng đồng khác. Xuân che mũi, “Đây chắc chắn là một nơi hiến tế.”

Mai nhìn chăm chú vào những mảnh xương, cảm giác như chúng đang nhìn lại mình. “Chúng ta cần lấy mẫu để nghiên cứu.”

Khi họ bắt đầu thu thập mẫu xương, một cảm giác kỳ lạ dâng trào trong lòng Mai. Những hình ảnh trong giấc mơ và mảnh gốm lại hiện về, khiến cô không thể tập trung. “Cậu có thấy không? Chúng ta đang làm điều gì đó rất sai trái,” Xuân nói với vẻ mặt lo lắng.

“Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Chúng ta cần chứng minh rằng những điều chúng ta nghi ngờ là thật,” Mai kiên định.

Cả hai tiếp tục làm việc, nhưng bầu không khí ngày càng trở nên nặng nề. Mỗi nhát cuốc như thể đang khai thác không chỉ đất đai mà còn cả những nỗi sợ hãi và đau thương của những linh hồn chưa được yên nghỉ.

Khi trời bắt đầu xế chiều, cả nhóm tập trung lại để chia sẻ phát hiện của mình. Tiến sĩ Lý xem xét chiếc vòng cổ và chiếc bình, ông trầm ngâm nói: “Những hiện vật này không chỉ đơn thuần là đồ vật. Chúng đại diện cho những phong tục tàn bạo của một nền văn hóa cổ đại. Chúng ta cần phân tích kỹ lưỡng để hiểu rõ hơn về những gì đã xảy ra.”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00