Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

9:09 chiều – 22/07/2025

Mai cùng một thành viên khác, Xuân, được giao nhiệm vụ khai thác hố xương. Họ bắt đầu làm việc, những nhát cuốc vang lên đều đặn, nhưng tâm trí của họ thì không yên. “Mày có cảm thấy có gì đó kỳ lạ không?” Xuân hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

“Có,” Mai đáp, “Nhưng mình không biết đó là gì. Cứ như có một áp lực vô hình bủa vây chúng ta.”

Xuân gật đầu, vẻ mặt trầm ngâm. Cả hai tiếp tục đào bới, nhưng dường như mỗi nhát cuốc lại làm tăng thêm cảm giác bất an. Những bộ xương dường như đang chất chồng lên tâm trí họ, mang đến một nỗi lo lắng tột độ.

Khi họ đào đến một độ sâu nhất định, Xuân bỗng nhiên kêu lên. “Mai! Nhìn này!” Cô chỉ tay về một vật thể kỳ lạ. Đó là một mảnh gốm lớn, được chạm khắc những hoa văn kỳ bí. Mai cảm thấy một sự cuốn hút mạnh mẽ từ nó.

Họ cẩn thận lấy mảnh gốm ra khỏi hố. Khi ánh sáng chiếu vào, những hoa văn trên mảnh gốm dường như bắt đầu nhấp nháy, tạo thành những hình ảnh mờ ảo của những người đang thực hiện nghi lễ hiến tế.

“Đây có thể là một trong những nghi thức tôn thờ của người Thương,” Mai nói, cảm giác rợn tóc gáy lan tỏa trong cơ thể. “Có thể nó miêu tả lại một buổi lễ mà họ đã thực hiện.”

Xuân lật mảnh gốm lại và nhận thấy có những ký hiệu lạ trên mặt sau. “Để mình ghi lại đã,” cô nói, lấy sổ tay ra. Nhưng khi Xuân viết, Mai không thể rời mắt khỏi những hình ảnh kỳ quái trên mảnh gốm. Cô cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một thế giới khác, nơi mà những linh hồn đang cầu khẩn sự giúp đỡ.

“Mai, cậu ổn không?” Xuân hỏi khi thấy Mai lâm vào trạng thái thất thần.

“Ừ, mình ổn,” Mai đáp, nhưng thực sự cô không cảm thấy như vậy. Trong tâm trí cô, những hình ảnh bí ẩn từ mảnh gốm đã bắt đầu hiện lên, dẫn dắt cô đến những ký ức xa xôi, và cô có cảm giác như mình đang chạm vào những bí mật đã bị chôn vùi từ lâu.

Khi trời bắt đầu tối, nhóm khảo cổ quyết định nghỉ ngơi. Họ quay lại bảo tàng, nhưng bầu không khí vẫn nặng nề. Một cảm giác không yên lòng bao trùm cả nhóm. Mọi người ngồi quanh bàn ăn tối, nhưng không ai có thể ăn ngon miệng. Họ chia sẻ những phát hiện trong ngày, nhưng tất cả đều không thể tránh khỏi nỗi lo âu.

“Cái mảnh gốm đó… có thể nào mang lại lời nguyền cho chúng ta không?” một thành viên trong nhóm, anh Tùng, lên tiếng.

“Chúng ta đang chạm vào một phần lịch sử đầy tăm tối,” Tiến sĩ Lý thừa nhận. “Có thể chúng ta đang thu hút sự chú ý từ những linh hồn chưa được yên nghỉ.”

Mai cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô nhớ lại những giấc mơ kinh hoàng và những tiếng kêu thét. “Mình cảm thấy như có điều gì đó đang theo dõi chúng ta,” cô nói. “Như thể chúng ta đã đánh thức những điều xấu xa.”

Tối hôm đó, khi mọi người tản ra và trở về phòng ngủ, Mai quyết định ở lại một mình trong bảo tàng để kiểm tra lại những tài liệu cũ. Cô muốn tìm hiểu thêm về người Thương và những nghi thức của họ. Bảo tàng giờ đây vắng lặng đến đáng sợ, những bóng đổ dài từ các hiện vật khiến không gian trở nên u ám.

Khi Mai lật giở những trang sách cũ, một hình ảnh đập vào mắt cô: một bức tranh mô tả lễ hiến tế. Cô không thể tin vào mắt mình khi thấy những người dân đang quỳ gối, cầu nguyện trong khi một cô gái trẻ bị trói đứng trước bàn thờ. Trái tim cô thắt lại khi nhận ra, gương mặt của cô gái trong bức tranh rất giống với hình ảnh mà cô đã thấy trong giấc mơ của mình.

“Mình phải tìm hiểu thêm về cô ấy,” Mai thầm nghĩ.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động lạ từ phía các hố xương. Như một phản xạ, cô quay lại. Bầu không khí trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo. Tiếng động dường như càng lúc càng gần, như thể có ai đó đang di chuyển trong bóng tối.

“Có ai không?” Mai hỏi, giọng run rẩy. Nhưng không có câu trả lời nào vang lên, chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ.

Cô quyết định tiến lại gần nơi phát ra âm thanh, lòng đầy hồi hộp. Khi đến gần, cô thấy một bóng người lướt qua giữa các hiện vật. “Ai đó?” Cô gọi to hơn, nhưng chỉ nhận được sự tĩnh lặng.

Mai cảm thấy như một cơn gió lạnh lướt qua, khiến cô phải rùng mình. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô: có thể đây là những linh hồn đang tìm cách giao tiếp với cô.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau. “Cô không nên ở đây một mình.” Là Tiến sĩ Lý. Ông bước ra từ bóng tối, vẻ mặt nghiêm trọng. “Có điều gì đó không đúng ở đây. Chúng ta cần phải cẩn thận.”

“Thầy, con cảm thấy có điều gì đó…” Mai nói, nhưng Tiến sĩ Lý đã cắt ngang.

“Đừng nói nữa. Chúng ta cần trở về ngay.” Ông ra lệnh, sự lo lắng hiện rõ trên nét mặt.

Khi cả hai quay trở lại phòng, một cảm giác chấn động như có ai đó đang theo dõi họ. Dù không nhìn thấy gì, nhưng cả Mai và Tiến sĩ Lý đều cảm nhận được một sức mạnh huyền bí đang lẩn khuất đâu đó trong bóng tối.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00