Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 20

9:31 chiều – 22/07/2025

Nhưng bóng đen lớn vẫn đứng vững, như một bức tường chắn giữa ánh sáng và bóng tối. “Chúng mày sẽ không bao giờ thoát khỏi đây! Các linh hồn sẽ luôn là của ta!”

Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, như một dây đàn bị kéo căng tới mức cực điểm. Xuân cảm nhận được sức mạnh từ chính bản thân mình, một niềm tin mà cô không biết mình có. “Chúng ta không đơn độc!” cô nói, lòng tin tăng lên.

“Chúng ta sẽ kết nối sức mạnh của tất cả những linh hồn!” Mai nói, đôi mắt sáng lên. “Ngọc, hãy dẫn dắt chúng tôi!”

Ngọc gật đầu, ánh sáng trong đôi mắt cô sáng bừng lên. “Hãy cùng nhau, chúng ta có thể chiến thắng!”

Xuân và Mai cùng nhau nâng cao giọng, những câu thần chú không chỉ vang lên trong không gian mà còn cộng hưởng với tâm hồn của những linh hồn khác. Ánh sáng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, bừng sáng như một ngọn đuốc giữa màn đêm.

“Chúng tôi giải phóng những linh hồn đã phải chịu đựng!” họ đồng thanh, và ánh sáng như một cơn lốc xoáy, cuốn đi bóng tối.

Bóng đen bắt đầu tan rã, nhưng nó không chịu khuất phục dễ dàng. “Các ngươi sẽ hối hận!” nó gầm gừ, như một con thú dữ đang bị thương.

“Mọi nỗi đau mà các ngươi đã gây ra sẽ quay trở lại với chính các ngươi!” Xuân kêu lên, lòng tràn đầy sự phẫn nộ và quyết tâm. “Chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra nữa!”

Ánh sáng lấp lánh, và cuối cùng, bóng đen tan biến thành những hạt bụi mờ ảo, như một cơn gió thổi bay những gì còn lại. Xuân và Mai cảm thấy như một gánh nặng khổng lồ vừa được gỡ bỏ.

“Chúng ta đã làm được!” Xuân thở phào, nụ cười nở trên môi.

“Nhưng… điều này có thể chưa kết thúc,” Ngọc nói, đôi mắt đầy lo lắng. “Còn nhiều điều chúng ta cần phải làm.”

“Chúng ta sẽ không bỏ cuộc,” Mai nói, lòng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta đã cứu được nhiều linh hồn, và sẽ tiếp tục làm như vậy cho đến khi tất cả đều được giải thoát.”

Họ nhìn về phía ánh sáng, những linh hồn bắt đầu tách rời khỏi bóng tối, hạnh phúc và tự do. Nhưng bên trong lòng họ, sự lo lắng vẫn còn đọng lại. Họ biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều gian truân, và bóng tối có thể quay trở lại bất cứ lúc nào.

“Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về những điều này,” Xuân nói. “Có thể có nhiều bí mật đang chờ đợi chúng ta khám phá.”

Mai gật đầu. “Đúng vậy. Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi mọi thứ được sáng tỏ.”

Và như vậy, với quyết tâm mới, Xuân, Mai và Ngọc bắt đầu hành trình tiếp theo, tìm kiếm sự thật trong bóng tối, để cứu rỗi những linh hồn còn đang kêu gào trong nỗi đau thương.

Xuân, Mai và Ngọc đứng trước bậc thang dẫn vào bên trong bảo tàng Âm Hư. Cảnh vật xung quanh họ đã thay đổi. Không còn chỉ là những bóng ma hay tiếng thì thầm từ quá khứ, mà giờ đây, họ cảm nhận được sự hiện diện của những linh hồn đã từng chịu đựng. Đó là sức mạnh thúc đẩy họ tiếp tục cuộc hành trình.

“Mình cần phải tìm hiểu về những chiếc nồi đồng và những lễ hội hiến tế đã từng diễn ra ở đây,” Xuân nói, quyết tâm lấp đầy những khoảng trống trong hiểu biết của họ.

“Có thể chúng ta sẽ tìm thấy tài liệu trong thư viện của bảo tàng,” Ngọc gợi ý. “Mình đã nghe nói có một khu vực lưu trữ những tài liệu cổ xưa.”

“Đúng vậy. Nhưng mình không chắc những gì chúng ta tìm thấy sẽ an toàn,” Mai lo lắng. “Bóng tối có thể đã để lại dấu vết trên những tài liệu đó.”

Họ quyết định bắt đầu cuộc tìm kiếm. Vừa bước vào thư viện, không khí trở nên lạnh lẽo và nặng nề. Những kệ sách cao chót vót được chất đầy những cuốn sách cũ, bụi bặm. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn mờ khiến không gian trở nên kỳ bí hơn bao giờ hết.

“Chúng ta phải tìm một cuốn sách về lịch sử nhà Thương,” Xuân nói, ánh mắt quét qua những trang sách. “Có thể có thông tin về những nghi thức hiến tế.”

“Cẩn thận!” Mai kêu lên khi thấy một chiếc bóng di chuyển ở góc khuất. “Có thể có gì đó ở đây không phải con người.”

Nhưng khi họ tiến lại gần, chỉ thấy một cuốn sách cũ rơi xuống đất. Ngọc cúi xuống nhặt lên và lật mở. “Đây là một cuốn sách ghi lại những nghi lễ của nhà Thương! Mình thấy có một đoạn nói về lễ hiến tế.”

Họ vây quanh Ngọc, đọc chăm chú. “Trong những năm tháng chiến tranh, nhà Thương thường tiến hành lễ hiến tế để cầu nguyện cho chiến thắng. Người ta sẽ chọn một người từ bộ tộc bại trận và tiến hành những nghi thức rùng rợn,” Ngọc giải thích, giọng nói lộ rõ sự lo lắng.

“Có ghi chú gì về những chiếc nồi đồng không?” Mai hỏi, đôi tay nắm chặt, mong rằng sẽ tìm ra câu trả lời.

“Có đây!” Ngọc chỉ vào một đoạn viết nhỏ. “Chiếc nồi đồng thường được dùng để nấu chín những người bị hiến tế. Họ sẽ không chỉ nấu thịt mà còn dùng xương để làm đồ trang trí hoặc để thờ cúng.”

Xuân cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng. “Chúng ta cần phải ngăn chặn điều này xảy ra một lần nữa,” cô nói.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00