Chương 19
“Giải thoát cho chúng tôi!” một giọng nói vang lên, đầy thống khổ. “Chúng tôi không thể sống mãi trong bóng tối!”
Sự hoảng loạn bắt đầu bùng lên trong lòng Xuân. Cô cảm thấy một sức mạnh bí ẩn đang kéo mình vào bóng tối, những hình ảnh đau thương từ quá khứ hiện ra trước mắt. Những bộ xương, những cảnh tượng kinh hoàng mà các nhà khảo cổ đã phát hiện. Cô biết rằng họ đang ở giữa một thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi.
“Giữ vững niềm tin!” Mai hô to, đôi mắt sáng rực. “Chúng ta phải mạnh mẽ!”
Cùng với nhau, họ tập trung vào lời cầu nguyện, những câu thần chú tiếp tục vang lên, và bỗng dưng, một ánh sáng rực rỡ xuất hiện, chiếu sáng mọi thứ xung quanh. Ánh sáng đó như một ngọn hải đăng, xua tan những bóng tối đang bao trùm họ.
Ngọc đứng giữa ánh sáng, nụ cười nở trên môi. “Cảm ơn các bạn! Cuối cùng tôi cũng có thể về nhà!” Cô quay về phía những linh hồn khác, và một cuộc hội ngộ diễn ra. Những bóng dáng mờ nhạt bắt đầu bước về phía ánh sáng, như những đóa hoa vươn mình ra khỏi bóng tối.
Nhưng trong khoảnh khắc vui mừng đó, Xuân cảm thấy một cơn gió mạnh cuốn qua, mang theo những tiếng thì thầm đầy giận dữ. “Đừng đi! Trả lại cho chúng ta! Các ngươi không thể rời bỏ!”
Cảm giác hoảng loạn và sợ hãi tràn ngập. Xuân và Mai thấy mình đang ở giữa một cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, một cuộc chiến mà họ không thể kiểm soát được.
“Giữ chặt tay nhau!” Mai kêu lên, đôi mắt rực lửa quyết tâm. “Chúng ta sẽ không để bất cứ điều gì kéo chúng ta xuống!”
Và họ cùng nhau, với trái tim đầy quyết tâm, tiếp tục đọc những câu thần chú. Ánh sáng càng trở nên rực rỡ, và cuối cùng, những linh hồn đã được giải thoát, những tiếng khóc và than van dần tan biến.
Nhưng cái giá phải trả cho sự giải thoát này có thể không phải là điều mà họ có thể lường trước. Trong khi ánh sáng lấp lánh, một bóng đen lớn hiện lên giữa không gian, ngăn cản con đường trở về của những linh hồn.
“Các ngươi không thể thoát khỏi đây dễ dàng như vậy!” tiếng thì thầm vang lên, lạnh lẽo và đáng sợ. “Các ngươi đã đánh thức những thế lực mà các ngươi không thể kiểm soát!”
Xuân và Mai nhìn nhau, sự sợ hãi lấp lánh trong mắt. Họ đã làm gì? Họ đã mở ra một cánh cửa mà không thể đóng lại. Giờ đây, mọi thứ chỉ mới bắt đầu…
Khi bóng đen lớn hiện ra, không gian xung quanh Xuân và Mai bỗng trở nên ngột ngạt. Ánh sáng rực rỡ mà họ đã tạo ra giờ như bị nuốt chửng bởi một thế lực vô hình, khiến họ cảm thấy như đứng trước bờ vực của sự tuyệt vọng.
“Chúng ta không thể lùi bước!” Mai hét lên, nhưng giọng nói của cô bị che lấp bởi tiếng gió gào thét xung quanh. Xuân cảm thấy tim mình đập mạnh, như thể nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Các ngươi đã gọi chúng ta!” tiếng thì thầm vang lên, như một cái miệng vô hình đang nuốt chửng mọi âm thanh. “Các ngươi sẽ phải trả giá!”
Xuân và Mai nắm chặt tay nhau, cảm nhận được sức mạnh của tình bạn đang giúp họ vượt qua nỗi sợ hãi. “Chúng tôi không sợ!” Xuân nói, giọng kiên quyết. “Chúng tôi sẽ không để các ngươi điều khiển số phận của chúng tôi!”
Bóng đen chao đảo, và một tiếng cười lạnh lẽo vang lên. “Sự dũng cảm của các ngươi thật ngớ ngẩn. Các ngươi không hiểu được sự tàn bạo của những gì đang chờ đợi.”
Ngọc, vẫn đứng giữa ánh sáng, nhìn về phía Xuân và Mai. “Hãy nhớ rằng, các bạn không chỉ chiến đấu cho bản thân mình mà còn cho tất cả những linh hồn khác. Họ cần sự giải thoát!”
“Đúng vậy!” Mai khẳng định. “Chúng ta không chỉ muốn cứu Ngọc, mà còn tất cả những người đã phải chịu đựng trong bóng tối này!”
Ánh sáng bất ngờ lóe lên mạnh mẽ hơn, như thể được kích hoạt bởi quyết tâm của họ. “Được thôi,” bóng đen nói, giọng điệu châm biếm. “Hãy xem các ngươi có đủ sức mạnh để đối mặt với những gì các ngươi đã thức tỉnh.”
Một cơn gió mạnh thổi qua, làm tắt ngọn nến và làm xáo trộn vòng tròn muối. Xuân và Mai thấy những bóng ma khác bắt đầu hiện lên, chúng có hình dạng mờ ảo, với những đôi mắt đầy nỗi oán hận.
“Chúng ta không có gì để mất!” Xuân nói với một sự tự tin mới. “Chúng ta sẽ không cho phép mình bị đánh bại!”
Họ nắm tay nhau chặt hơn, lòng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ chiến đấu!” Mai hét lên. “Dù có phải hi sinh, chúng ta cũng sẽ không để chúng chiếm lấy linh hồn của Ngọc và những người khác!”
Cảm xúc của họ như một ngọn lửa bùng cháy trong đêm tối, khiến ánh sáng rực rỡ trở lại. Xuân và Mai tiếp tục đọc những câu thần chú, cảm nhận sức mạnh từ những linh hồn xung quanh, những linh hồn đang cùng họ chiến đấu.
“Những kẻ hèn nhát sẽ không thể đứng vững trước sức mạnh của ánh sáng!” Xuân kêu lên, ngọn lửa trong lòng cô bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Những bóng ma trong bóng tối bắt đầu rời bỏ hình dạng, một số bị cuốn theo ánh sáng, một số khác bị nghiền nát bởi sức mạnh của những câu thần chú. Tiếng khóc thảm thiết vang lên, như những âm thanh từ những linh hồn đang bị giam cầm trong bóng tối.