Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Bình Yên Trong Mắt Vợ Chương 3: Những Điều Nhỏ Bé Gọi Là Yêu Thương

Chương 3: Những Điều Nhỏ Bé Gọi Là Yêu Thương

7:54 chiều – 23/07/2025

Con gái tôi ra đời vào một đêm mùa thu.

Hôm ấy trời mưa lất phất. Tôi nhớ như in vì lúc em bắt đầu đau bụng chuyển dạ, tôi run đến mức làm rơi cả điện thoại. Em cắn răng chịu đau, vẫn nhẹ nhàng bảo tôi: “Lấy áo mưa trước đã, kẻo ướt rồi bệnh.” Lúc ấy, tôi chỉ biết gào lên với cô y tá: “Vợ tôi sắp sinh rồi! Làm ơn nhanh giúp với!”

Đứa bé đỏ hỏn, nhỏ như cái gối ôm. Nhưng khi tôi bế nó lên lần đầu, tôi thấy mình lớn hẳn một đoạn đời.

Chúng tôi đặt tên con là Thảo My. Một cái tên giản dị, như tất cả những điều mà tôi và vợ đã đi qua. Nhìn em ôm con trong vòng tay, mắt thâm quầng vì mất ngủ, tôi chợt nhận ra ” người phụ nữ tôi từng nghĩ là “hiền đến mức cam chịu” hóa ra lại mạnh mẽ đến vô cùng.

Sau khi sinh, vợ tôi nghỉ việc một thời gian. Tôi là người duy nhất đi làm kiếm tiền. Thế là vai trò đổi chỗ ” tôi ra ngoài, em ở nhà. Nhưng công việc chăm con còn vất vả hơn nhiều lần đi cày 8 tiếng một ngày.

Con khóc, con sốt, con tiêu chảy, con mọc răng. Mỗi giai đoạn là một cơn bão. Em học cách pha sữa đúng nhiệt độ, bế đúng tư thế, nghe tiếng khóc phân biệt “đói” hay “ướt tã”. Tôi thì mù tịt, chỉ biết đứng bên nhìn, đôi khi lóng ngóng như khách lạ trong chính ngôi nhà mình.

Tôi nhớ có đêm con sốt cao, em không ngủ một phút nào. Em ngồi canh nhiệt độ, đắp khăn lạnh, bế con trên tay cả tiếng đồng hồ cho đến khi mồ hôi con ướt lưng áo. Tôi dậy giữa đêm, thấy em ngồi gục đầu bên giường, mắt trũng sâu mà tay vẫn vỗ nhẹ lưng con. Không biết vì sao, tôi quay mặt đi ” nước mắt bỗng rưng.

Sáng hôm sau, tôi vào bếp sớm, lần đầu trong đời nấu cháo. Mùi khê, cháo vón cục, nhưng em ăn hết. Em vừa ăn vừa mỉm cười:

” Em biết mà, anh cũng thương hai mẹ con lắm.

Chỉ một câu đó, tôi thấy mọi nhọc nhằn của mình trở nên quá nhỏ.

Con lớn lên từng ngày. Bắt đầu biết gọi “ba”, biết giận dỗi, biết giành kẹo rồi tự vẽ lung tung khắp tường nhà. Em là người dạy con mọi thứ: từ cách đánh răng đến cách chào hỏi. Tôi đi làm bận rộn, về nhà chỉ kịp ôm con một cái, rồi lại lăn ra ngủ.

Có lần, con hỏi tôi:

” Ba ơi, sao ngày nào ba cũng mệt?

Tôi giật mình. Em chỉ ngồi bên, không nói. Nhưng ánh mắt em… trầm xuống một chút.

Tối đó, tôi quyết định xin nghỉ phép vài ngày, chỉ để ở nhà chơi với con. Tôi cùng em dẫn con đi công viên, mua kem, mua bóng bay. Con cười suốt buổi chiều. Vợ tôi cũng cười, dù ánh mắt vẫn còn lẩn khuất những mỏi mệt mà tôi chưa từng đủ nhạy để thấy rõ.

Tối hôm đó, khi con đã ngủ, tôi cầm tay em:

” Em mệt lắm phải không?

Em khựng lại, rồi khẽ gật đầu:

” Ừ… Nhưng em quen rồi. Mà em không sao đâu. Con khỏe, là em yên tâm.

Tôi ôm em vào lòng. Lần đầu sau rất lâu, chúng tôi mới nằm sát bên nhau mà không nói gì. Chỉ là hơi ấm, chỉ là hơi thở, và sự yên lặng đầy yêu thương.

Tôi nhận ra, tình yêu sau hôn nhân không phải là hoa hồng hay những lời có cánh. Mà là những điều rất nhỏ:

Là mỗi sáng em chuẩn bị áo sơ mi đã được ủi phẳng, cà vạt đặt ngay ngắn trên ghế.

Là mỗi lần tôi về trễ, vẫn có bát canh nóng và cơm được giữ ấm trong nồi.

Là tiếng “cẩn thận nha anh” mỗi khi tôi rời khỏi nhà.

Là ánh mắt nhẹ nhõm mỗi khi tôi nói “hôm nay anh sẽ về sớm.”

Và cả những điều tôi không thấy:

Những buổi trưa em vừa ăn cơm vừa tranh thủ gấp đồ, dọn tã.

Những lúc em đau đầu, nhưng vẫn chơi xếp hình với con.

Những đêm em khó ngủ, nhưng không dám xoay người vì sợ làm con tỉnh giấc.

Những lần em mệt quá, chỉ biết gục xuống bàn ăn, ngủ tạm mười phút giữa trưa.

Em không cần được khen ngợi. Em chỉ cần tôi nhìn thấy.

Tôi từng là người chồng vô tâm. Nhưng may mắn thay, em chưa từng vì thế mà buông tay tôi ra.

Một lần nọ, đồng nghiệp của tôi hỏi:

” Sao ông hay nói “vợ tôi bảo” mỗi lần đưa ra quyết định vậy?

Tôi chỉ cười:

” Vì tôi biết, cô ấy không nói để điều khiển tôi. Mà vì cô ấy nghĩ cho tôi, cho cả gia đình này.

Tôi không xấu hổ khi để người ta thấy tôi nghe lời vợ. Tôi tự hào. Vì người tôi đang lắng nghe ” là người đã đồng hành cùng tôi suốt những năm tháng đầy thử thách. Người ấy xứng đáng được tôi trân trọng, từng lời một.

Có thể tôi không phải người đàn ông hoàn hảo. Nhưng tôi muốn là người chồng đủ tốt, để mỗi lần nhìn tôi, em không thấy lãng phí thanh xuân.

Tối nay, tôi đi làm về muộn. Vừa bước vào cửa, đã thấy hộp cơm trên bàn. Cơm nóng, canh chua cá lóc, món tôi thích nhất. Có cả mảnh giấy nhỏ kẹp bên hộp:

> “Ăn hết nha, hôm nay trời mưa, đừng để đói rồi đau bao tử.”

Tôi nhìn dòng chữ, nước mưa còn đọng trên vai áo, mà ngỡ như có thứ gì đó ấm áp đang len vào tận trong tim.

Tôi ăn hết. Không sót một hạt.

Thằng bé nhà tôi năm nay đã lên tám. Con gái út cũng đã đi mẫu giáo được một năm. Chúng nó lớn dần lên trong những bữa cơm giản dị và giấc ngủ chan hòa tiếng quạt máy ọp ẹp. Nhà chẳng giàu có gì, nhưng tôi và vợ vẫn cố gắng để con có sách mới, áo ấm, đôi giày vừa chân mà không chắp vá như tôi ngày xưa.

Hồi con trai bắt đầu vào lớp Một, nó lóng ngóng cầm cây bút chì, tay trái, chữ thì cứ như gà bới. Tôi sốt ruột lắm. Tính tôi là thế, việc gì không như ý thì hay gắt. Hôm đó, tôi đi làm về thấy vợ đang ngồi kèm thằng bé học bài. Nó viết sai nét, tôi gằn giọng:

” Sao dạy nó kiểu gì mà nó viết mãi không được?

Vợ ngẩng lên nhìn tôi, không giận, chỉ nhẹ nhàng nói:

” Nó mới sáu tuổi anh à, còn con nít lắm. Cái tay còn chưa biết cầm bát cơm cho khéo, sao viết chữ đã đẹp được?

Tôi im. Ngồi xuống nhìn lại đôi tay bé xíu đang nắm cây bút, tay run run, mồ hôi ướt cả giấy. Lòng bỗng dưng chùng lại. Vợ bưng chén nước đưa tôi, bảo:

” Con học được hay không, không chỉ là do nó, mà còn do người lớn mình có đủ kiên nhẫn không. Mình nói nặng lời, con sợ, học sao nổi?

Tối đó, tôi xin lỗi con. Nó ngẩng lên nhìn tôi, ngạc nhiên, rồi gật đầu: “Ba đừng la nữa nha.” Chỉ một câu thôi, mà như lưỡi dao nhỏ cứa vào cái sĩ diện làm cha của tôi.

Nuôi con không dễ. Có những buổi tối con sốt cao, hai vợ chồng thức trắng, tay thay nhau đắp khăn lạnh, miệng cầu trời. Những lúc như thế, tôi mới hiểu vì sao vợ hay cằn nhằn chuyện ăn uống, chuyện giữ gìn vệ sinh, chuyện chích ngừa đúng kỳ. Người đàn bà trong gia đình không phải là một bà tiên, mà là một người lính canh thầm lặng. Họ nhìn xa hơn mình tưởng.

Con gái nhỏ tôi có lần bị sốt xuất huyết. Nhập viện bốn ngày. Tôi đang trong đợt chạy dự án gấp, vẫn phải xin nghỉ để ở bệnh viện với hai mẹ con. Đêm đó, vợ ôm con, con thiêm thiếp sốt, tôi ngồi cạnh nhìn hai mẹ con mà chỉ biết lặng yên. Vợ quay sang tôi, hỏi:

” Anh thấy cực không?

Tôi gật.

” Đó là mới một lần. Em ở nhà chăm con, mấy chục lần như vậy.

Tôi nắm tay vợ, không nói nên lời. Tự dưng thấy mình nợ nhiều quá.

Những năm tháng sau đó, khi con trai bắt đầu đi học bán trú, con gái cũng lên lớp Lá, tôi và vợ bắt đầu có nhiều thời gian hơn đôi chút. Có lúc ngồi nhìn nhau uống ly trà chiều, tôi bảo:

” Không hiểu sao ngày xưa lại lấy nhau.

Vợ cười:

” Vì anh đẹp trai.

Tôi phì cười. Đã hơn mười năm, mà cái giọng đùa vẫn vậy. Nhưng trong ánh mắt, tôi thấy có gì đó ấm hơn ngày mới cưới. Không phải là sự háo hức, mà là một loại tin tưởng rất bình yên. Như ngọn đèn chong nhỏ, le lói nhưng không bao giờ tắt.

Có lần tôi gặp lại một người bạn cũ, chính là người năm xưa từng bảo tôi “sợ vợ”. Hắn đã ly dị. Hỏi vì sao, hắn nói:

” Cô ấy hay cằn nhằn, hay kiểm soát. Tao không chịu được.

Tôi im lặng. Mỗi người có một lựa chọn, một giới hạn. Nhưng tôi thì lại thấy, nếu ngày xưa tôi không chịu đựng được sự “cằn nhằn” ấy của vợ, thì có lẽ tôi đã không có những đứa con đang lớn lên tử tế như hôm nay. Đã không có những bữa cơm chiều đầy tiếng cười, hay những cái áo đã giặt phơi gọn gàng nơi ban công.

Tôi không “sợ vợ”. Tôi chỉ biết trân quý người đàn bà đã cùng tôi đi qua bao thăng trầm, mà chưa từng oán trách một lời.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00