Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Bình Yên Trong Mắt Vợ Chương 4: Lặng lẽ như một lời cảm ơn

Chương 4: Lặng lẽ như một lời cảm ơn

7:55 chiều – 23/07/2025

Buổi sáng hôm ấy, trời hửng nắng nhẹ, không khí hơi se lạnh. Tôi pha một ly cà phê, ngồi nhìn qua khung cửa sổ, nơi ánh sáng rọi qua tán cây, chập chờn như những hoài niệm. Vợ tôi đang tưới cây ngoài sân. Những cử chỉ chậm rãi, dịu dàng, ánh lên một vẻ bình yên rất đỗi quen thuộc. Tôi bỗng nhận ra người phụ nữ ấy, suốt bao năm qua, chưa từng một lần đòi hỏi điều gì cho riêng mình.

Cô ấy không đẹp như hoa hậu, không khéo ăn nói, chẳng giỏi giang như người ta vẫn ca tụng trên mạng xã hội. Nhưng cô ấy là người luôn rửa bát sau mỗi bữa ăn, là người vẫn dọn cơm dù biết tôi về muộn, là người lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi khi tôi thất nghiệp, chẳng nói gì ngoài một câu: “Cứ nghỉ ngơi đi, chuyện gì rồi cũng sẽ ổn.”

Tôi nhớ cái hôm mưa lớn, đường ngập nửa bánh xe, tôi gọi điện báo không về kịp. Vợ chỉ nói: “Em đun nước nóng sẵn, về tắm cho đỡ lạnh nhé.” Không trách móc, không cằn nhằn. Mà nếu tôi là người ngoài cuộc, có lẽ cũng sẽ hỏi: “Sao anh không sợ vợ thế?”

Và giờ, khi con cái đã lớn, sự nghiệp tạm gọi là ổn định, tôi mới hiểu rằng  vợ tôi không “quản” tôi như lời bạn bè từng châm chọc. Mà là cô ấy luôn âm thầm giữ gìn tôi, giữ gìn gia đình này như giữ một chiếc ly mỏng, chỉ cần buông tay là vỡ.

Có lần tôi hỏi con trai, “Sau này lấy vợ, con muốn người thế nào?”

Nó không chút ngần ngại: “Giống mẹ.”

Tôi nhìn nó, lòng bỗng chùng xuống một nhịp ấm áp. Đó không phải là câu trả lời người ta dễ dàng nói ra, nếu không thật lòng cảm phục.

Tối hôm đó, khi vợ gấp chăn, tôi nói:

” Em có hối hận không, vì đã lấy anh?

Cô ấy ngạc nhiên, cười:

” Sao lại hỏi thế?

” Vì anh không giàu, không giỏi, thậm chí không lãng mạn. Chẳng có gì đặc biệt để người ta phải chọn cả.

Vợ tôi cười, vết chân chim hằn nơi khóe mắt:

” Em không cần đặc biệt. Em chỉ cần một người biết quay về mỗi khi mệt mỏi. Mà anh, lúc nào cũng quay về.

Tôi nắm lấy tay vợ, không nói gì. Chỉ siết nhẹ. Như một lời cảm ơn. Như một lời xin lỗi cho những ngày vô tâm. Như một lời hứa cho những tháng năm sau này.

Người ta hay nói, tình yêu sẽ phai theo thời gian, hôn nhân là nấm mồ của lãng mạn. Nhưng tôi nghĩ  nếu mình biết trân trọng, thì hôn nhân không phải là mồ chôn, mà là mảnh đất. Mỗi ngày vun trồng, mỗi ngày chăm sóc, cây tình cảm sẽ nở hoa, lặng lẽ và bền bỉ như chính tình yêu không lời của vợ tôi vậy.

Không ồn ào. Không kịch tính. Chỉ là những ngày nối tiếp những ngày, cùng nhau đi qua sóng gió, rồi già đi lúc nào chẳng hay.

Và nếu có ai hỏi tôi, điều gì khiến tôi thành công trong cuộc sống?

Tôi sẽ trả lời: “Vì tôi đã chọn đúng người.”

Người không chỉ là vợ, là mẹ của các con tôi  mà còn là người bạn đồng hành suốt đời.

Người mà tôi ” từ tận đáy lòng ” biết ơn.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00