Chương 3: Lời Gọi Từ Lòng Sông
Từ đêm ấy, tôi bắt đầu có những giấc mơ lạ.
Mơ thấy mình đứng giữa một cánh đồng ngập nước, không biết từ đâu mà sóng dâng lên, bủa vây quanh chân như vòng tay lạnh lẽo. Ở giữa đồng, có một bóng người mặc áo trắng, tóc buông dài, quay lưng lại phía tôi. Tôi gọi, nhưng không có tiếng đáp. Chỉ có tiếng nước nhỏ xuống từng giọt, từng giọt chậm rãi, dai dẳng, như tiếng đồng hồ đếm lùi từ một thế giới khác.
Khi tôi cố bước lại gần, mặt đất dưới chân như biến mất. Tôi rơi. Rơi xuống lòng sông đen ngòm, lạnh buốt, ngạt thở. Có một bàn tay mềm mại, lạnh như cá, chạm vào cổ tay tôi, kéo xuống. Nhưng khi tôi gần chạm đáy, có tiếng hát cất lên. Nhỏ và văng vẳng, nghe như tiếng ru của một người mẹ xa xăm:
“Về đi em, về bên nước,
Đừng ở nhân gian mỏi mòn…”
Tôi vùng dậy giữa mồ hôi, tim đập như trống trận. Trời còn chưa sáng. Ngoài sân, sương mù dày đặc như khói hương chưa tan hết. Tôi ngồi lặng một lúc lâu, rồi quyết định ra khỏi giường.
Dưới gian bếp, tôi thấy bà vú trong nhà Vân đang ngồi nhặt rau. Bà khoảng bảy mươi, lưng còng, mắt đã đục. Nhưng tai thì vẫn rất thính. Tôi vừa bước xuống bậc thềm, bà đã quay đầu lại, khẽ gọi:
“Cô thức rồi à? Có nghe thấy tiếng gì lạ đêm qua không?”
Tôi ngập ngừng. “Cháu mơ. Mơ thấy nước… và một người gọi.”
Bà vú nhìn tôi rất lâu. Mắt bà khẽ nheo lại như đang soi vào một thứ vô hình nào đó sau lưng tôi. Rồi bà gật đầu.
“Không phải cô mơ đâu. Sông nó gọi thật rồi đấy.”
Tôi lạnh sống lưng. “Bà nói gì ạ?”
“Cứ ba năm, vào đúng tuần trăng thứ bảy, nước sẽ biết chọn người. Người được gọi sẽ mơ thấy sông, thấy lội nước mà không ướt, thấy đáy sông mà không đục. Đó là dấu hiệu đầu tiên.”
Tôi cứng người. “Cháu… không phải là người làng. Sao lại mơ?”
Bà vú không đáp. Bà chỉ lặng lẽ bỏ mớ rau vào rổ, rồi nói:
“Có thể… cô đang đứng quá gần một người bị chọn.”
Từ hôm ấy, không khí trong nhà như đặc lại. Vân trở nên ít nói. Cô đi đâu đó một mình vào mỗi sáng sớm, trở về khi mặt trời đã lên cao, với áo quần ướt sũng hơi sương. Tôi hỏi, cô chỉ bảo đi hái ngải cứu bên bờ sông. Nhưng không ai hái ngải cứu lúc tinh mơ cả. Hơn nữa, ở làng này, không ai bén mảng ra khúc sông cũ khi chưa có mặt trời.
Đến ngày thứ ba, người làng bắt đầu đến thắp nhang bà nội Vân nhiều hơn. Nhưng tôi thấy rõ, họ đến không chỉ để viếng. Họ nhìn Vân như nhìn một người đang chờ tàu chuyến cuối ánh mắt vừa thương xót, vừa dửng dưng, như thể tất cả đã được an bài.
Có bà cụ thì thào bên tai tôi:
“Nếu nó thực sự bị gọi, thì không còn cách nào đâu. Sông chọn ai là chọn rồi. Trốn đi xa cũng vô ích.”
Tôi vùng lên: “Nhưng… chẳng ai từng thử sao? Từng ngăn lại?”
Cụ lắc đầu, mắt vẩn đục.
“Có chứ. Hồi tôi còn trẻ, có cô gái cũng bị gọi. Người yêu cô ấy là bộ đội về phép, quyết tâm giữ lại. Đêm ấy, anh ta trói cô trong nhà, khóa cửa cẩn thận. Nhưng sáng hôm sau, mở ra… cô gái không còn. Chỉ thấy nước chảy vòng quanh nhà như sông dâng vào tận sân.”
“Thế xác cô ấy đâu?”
“Không ai tìm thấy. Nhưng mấy hôm sau, người ta thấy áo cưới trắng trôi lập lờ ở khúc cuối con sông.”
Tôi bắt đầu sợ. Sợ cái tĩnh lặng bất thường bao trùm khắp làng. Sợ ánh mắt những người già, những cái gật đầu lặng lẽ khi nhìn về phía Vân. Sợ những cánh cửa khép lại sớm hơn bình thường, như thể họ không muốn chứng kiến điều gì nữa. Và trên hết, tôi sợ ánh mắt Vân ánh mắt đã thôi chối từ, thôi bất an, mà bình thản như mặt nước trong veo trước bão.
Tối hôm ấy, tôi nắm tay cô.
“Đi đi, Vân. Cùng tao quay lại Hà Nội. Ngay sáng mai.”
Vân nhìn tôi, mắt long lanh ánh trăng, rồi khẽ lắc đầu.
“Không được đâu. Mày không hiểu… tao đã được gọi rồi.”
Tôi nghẹn lời.
“Nhưng tại sao lại là mày?”
Vân im lặng thật lâu. Rồi cô thở ra một hơi thật chậm:
“Vì tao không phải là người đầu tiên. Mẹ tao… cũng từng được gọi.”
Tôi sững người.
“Mẹ mày…?”
Cô gật đầu. “Nhưng bà không đi. Bà đã chống lại. Và cái giá là… tao.”
“Có những lời hứa, nếu không trả, thì đời sau phải gánh.”
Rồi cô rút trong túi áo một nhành ngải cứu, héo úa, đặt vào tay tôi:
“Nếu có chuyện gì xảy ra, đừng xuống nước. Dù mày có nghe gì đi nữa… đừng xuống.”
Tôi muốn khóc. Nhưng cổ họng nghẹn lại. Vì trong sâu thẳm, tôi biết đã quá muộn.
Ngoài kia, gió bắt đầu nổi. Mặt nước không còn êm đềm nữa. Dưới đáy sông, có thứ gì đó đang chuyển mình.
Chờ đợi.