Một tối cuối tuần, Lan đề nghị cả hai cùng đi dạo để thư giãn. Trời mát mẻ, gió thổi nhẹ qua, làm không khí trong lành hơn sau những ngày dài làm việc mệt mỏi. Hạ và Lan cùng nhau bước trên con đường quen thuộc ven sông. Nhưng dù Lan có cố gắng trò chuyện, cười đùa để tạo không khí thoải mái, Hạ vẫn cảm thấy một sự ngăn cách vô hình giữa hai người.
“Hạ, mình biết cậu vẫn còn suy nghĩ về chuyện của Tùng,” Lan nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng không giấu nổi sự lo lắng. “Cậu có muốn nói về điều đó không?”
Hạ chậm rãi dừng lại, nhìn ra phía dòng sông. Cô biết Lan có ý tốt, và Lan đã luôn cố gắng để mọi chuyện tốt đẹp hơn. Nhưng trong sâu thẳm, Hạ cảm thấy mình đang mắc kẹt giữa quá khứ và hiện tại. Cô không muốn làm Lan buồn, nhưng cũng không thể giả vờ như mọi thứ đã hoàn toàn ổn.
“Mình không biết nữa, Lan à,” Hạ thở dài. “Tùng là một phần quan trọng của mình suốt nhiều năm. Mất đi một người bạn như cậu ấy, mình thấy trống rỗng.”
Lan đứng lặng yên, đôi mắt nhìn Hạ với sự thấu hiểu. Cô nắm lấy tay Hạ, dịu dàng siết chặt. “Mình hiểu, Hạ. Nhưng cậu không hề cô đơn. Mình luôn ở đây.”
Hạ quay lại nhìn Lan, trong đôi mắt Lan là sự chân thành và yêu thương không gì có thể che giấu được. Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng cô, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng có những điều Lan không thể thay thế được, những phần cảm xúc mà chỉ Tùng mới có thể lấp đầy.
“Mình biết cậu luôn ở đây, và mình rất trân trọng điều đó,” Hạ nói, giọng nghẹn ngào. “Nhưng đôi khi, mình tự hỏi liệu chúng ta có thể vượt qua tất cả không? Liệu tình cảm của mình dành cho cậu có đủ mạnh để vượt qua mọi thứ không?”
Lan hơi sững lại trước câu hỏi của Hạ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ sẽ hoài nghi về tình yêu của hai người. Nhưng giờ đây, khi đứng trước mặt Hạ, cô nhận ra rằng tình yêu không phải lúc nào cũng đơn giản, và có những lúc, tình cảm cần được thử thách.
“Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, Hạ. Đừng để bất cứ điều gì khiến cậu nghi ngờ tình cảm của mình,” Lan nói, giọng đầy kiên định. “Mình yêu cậu, và mình tin rằng chúng ta có thể vượt qua mọi thứ. Nhưng chỉ khi cậu cũng tin vào điều đó.”
Hạ im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. Cô biết Lan nói đúng. Nếu cô không tin vào tình yêu của họ, thì làm sao cả hai có thể cùng nhau vượt qua mọi thử thách?
Nhưng cuộc đời không bao giờ để mọi chuyện diễn ra dễ dàng. Một ngày nọ, khi Hạ đang làm việc tại văn phòng, cô nhận được một tin nhắn lạ từ một số không quen thuộc. Nội dung tin nhắn khiến tim Hạ đập loạn nhịp:
“Lan đang giấu cậu điều gì đó. Nếu muốn biết sự thật, hãy đến quán cà phê XYZ vào lúc 6 giờ tối nay.”
Hạ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không thể tin vào những gì mình vừa đọc. Ai gửi tin nhắn này? Và tại sao lại nói Lan đang giấu cô? Dù trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng một phần trong Hạ lại thôi thúc cô phải tìm ra sự thật.
Buổi tối hôm đó, sau khi nói dối Lan rằng mình có việc bận, Hạ đến quán cà phê như trong tin nhắn. Cô ngồi ở một góc khuất, chờ đợi, lòng dâng tràn sự lo lắng và hồi hộp. Quán cà phê dần đông khách, nhưng Hạ vẫn không thấy điều gì bất thường.
Đúng lúc đó, cô nhìn thấy Lan bước vào quán, tay trong tay với một người đàn ông lạ. Họ cười đùa với nhau một cách thân mật, như thể không có gì quan trọng xảy ra. Tim Hạ như ngừng đập. Cô cảm thấy mình như bị rơi vào một cơn ác mộng.
Hạ không thể tin vào mắt mình. Cô muốn lao đến đối chất, nhưng đôi chân như không nghe theo sự điều khiển. Cô chỉ biết ngồi đó, nhìn Lan và người đàn ông kia, trong lòng dâng lên nỗi đau đớn và cay đắng tột cùng.
Hạ trở về nhà với tâm trạng hỗn loạn. Hình ảnh Lan cười đùa với người đàn ông lạ cứ ám ảnh cô, như từng mảnh ghép đang dần đổ vỡ trong tâm trí. Cô không thể ngừng tự hỏi: Lan đã lừa dối cô bao lâu rồi? Liệu những lời nói, những hứa hẹn trước đây có còn đáng tin?
Căn nhà yên tĩnh như thường lệ, nhưng trong lòng Hạ là những cơn bão ngầm dữ dội. Cô đi tới đi lui trong phòng, không biết nên làm gì tiếp theo. Tin nhắn lạ kia, hình ảnh Lan thân mật với người khác — tất cả như đổ thêm dầu vào ngọn lửa nghi ngờ trong lòng cô.
Cánh cửa bật mở, Lan bước vào, nụ cười quen thuộc trên môi. “Hạ, hôm nay mình có một tin vui cho cậu…”
Hạ ngẩng đầu nhìn Lan, nhưng không còn cảm giác nhẹ nhõm hay vui mừng như mọi khi. Cô nhìn người con gái mà mình yêu thương nhất, nhưng lúc này, Lan chỉ còn là một kẻ xa lạ trong mắt cô. Nụ cười của Lan, giọng nói của cô ấy, tất cả đều trở nên vô nghĩa trước sự hoài nghi và đớn đau trong lòng Hạ.
“Lan,” Hạ khẽ thở ra, cắt ngang lời Lan. “Cậu có chuyện gì muốn nói với mình không?”