Hạ bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại, và ngồi xuống giường. Cô nhìn vào chiếc điện thoại, nơi bức ảnh mà Tùng đưa cho cô vẫn còn hiện rõ mồn một. Cô không biết phải làm gì, không biết liệu có nên đối diện với Lan hay giữ mọi chuyện trong lòng.
Cô nằm xuống, mắt nhắm nghiền, nhưng giấc ngủ không đến. Trong bóng tối, Hạ chỉ còn lại một mình với nỗi nghi ngờ và sự tổn thương. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không biết mình có thể đối diện với sự thật khủng khiếp này hay không.
Hạ vẫn nằm im trong bóng tối, lắng nghe từng nhịp thở của mình và cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực. Cô biết mình không thể tiếp tục né tránh, nhưng đối diện với Lan và sự thật đau đớn này dường như là một thử thách quá lớn. Hình ảnh Lan cười đùa với người đàn ông lạ trong bức ảnh cứ lởn vởn trong đầu cô, như một vết thương không thể lành.
Sáng hôm sau, Hạ thức dậy với đôi mắt đỏ hoe vì cả đêm trằn trọc. Lan đã dậy trước, bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Thấy Hạ bước vào bếp, Lan tươi cười chào, nhưng Hạ chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu lạnh lùng.
“Ngồi xuống ăn sáng đi, hôm nay mình làm món cậu thích nhất đấy!” Lan mời, giọng nói đầy sự quan tâm.
Hạ miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng không chạm đũa vào thức ăn. Cô nhìn Lan, người mà cô đã từng tin tưởng và yêu thương hết lòng, nhưng giờ đây mọi thứ trong mắt cô đều mờ mịt bởi sự nghi ngờ. Không thể chịu đựng thêm được nữa, Hạ đặt đôi đũa xuống, hít một hơi sâu, rồi thốt lên:
“Lan, mình cần hỏi cậu một chuyện.”
Lan ngước nhìn Hạ, gương mặt thoáng chút bối rối. “Có chuyện gì vậy, Hạ? Cậu sao thế?”
Hạ lấy từ trong túi ra bức ảnh mà Tùng đã đưa cho cô hôm qua, tay run lên vì căng thẳng. Cô đặt bức ảnh lên bàn, đôi mắt không rời khỏi Lan. “Cậu giải thích cho mình chuyện này đi,” Hạ nói, giọng đầy kiềm chế.
Lan nhìn vào bức ảnh, ánh mắt thoáng sững sờ. Nhưng thay vì hoảng hốt hay chối bỏ, Lan khẽ thở dài, gương mặt trở nên trầm lặng. “Hạ… mình biết điều này sẽ khiến cậu đau lòng. Nhưng trước khi cậu hiểu lầm, mình muốn nói rõ sự thật.”
Tim Hạ đập nhanh hơn. “Sự thật? Vậy sự thật là gì? Cậu đang gặp người khác sau lưng mình sao?”
Lan nắm lấy tay Hạ, ánh mắt chân thành. “Người trong ảnh là anh trai của mình, không phải người yêu hay bất cứ ai cậu nghĩ. Mình không nói với cậu trước vì anh ấy mới về nước và mình muốn dành thời gian với anh sau nhiều năm xa cách.”
Hạ im lặng, cảm giác như vừa bị dội một gáo nước lạnh. “Anh trai?” Cô lặp lại, không tin vào tai mình. “Tại sao cậu không nói với mình? Mình đã nghĩ đủ mọi điều tồi tệ…”
Lan nhìn sâu vào mắt Hạ, đôi mắt đầy sự hối hận. “Mình xin lỗi, Hạ. Mình không muốn cậu lo lắng, vì mình nghĩ đó chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng mình không ngờ lại khiến cậu hiểu lầm nhiều như vậy.”
Hạ cảm thấy như một khối đá vừa rơi khỏi ngực. Cô không biết nên vui mừng hay buồn bã, nhưng ít nhất, nỗi lo sợ trong lòng cô giờ đã có câu trả lời. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ Lan.
“Mình xin lỗi…” Hạ thì thầm, mắt đỏ hoe. “Mình đã không tin tưởng cậu.”
Lan lắc đầu, mỉm cười dịu dàng. “Đừng tự trách bản thân, Hạ. Mọi chuyện đều có thể xảy ra khi chúng ta không nói rõ với nhau. Mình cũng có lỗi vì đã không chia sẻ sớm hơn.”
Hạ cảm thấy lòng mình ấm lại khi nhìn vào ánh mắt chân thành của Lan. Những nghi ngờ, lo lắng và hiểu lầm dường như tan biến đi. Nhưng cô cũng hiểu rằng, từ giờ trở đi, họ cần phải học cách cởi mở và chia sẻ với nhau nhiều hơn.
“Chúng ta sẽ không để điều này xảy ra nữa, đúng không?” Hạ hỏi, giọng run rẩy nhưng chứa đầy hy vọng.
Lan gật đầu, siết chặt tay Hạ. “Chắc chắn là không.”
Sau buổi sáng đó, mối quan hệ giữa Hạ và Lan trở nên khăng khít hơn bao giờ hết. Những hiểu lầm được tháo gỡ, và cả hai dần học cách cởi mở với nhau về mọi thứ. Nhưng dù đã giải quyết xong một trở ngại lớn, Hạ vẫn không thể tránh khỏi cảm giác lo lắng về tương lai. Liệu tình yêu của họ có đủ mạnh để vượt qua mọi thử thách khác nữa không?
Thời gian trôi qua, Tùng dường như dần xa cách hơn. Anh không còn thường xuyên liên lạc với Hạ như trước. Mỗi khi nghĩ về Tùng, Hạ cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng. Mặc dù cô biết rằng quyết định của mình là đúng, nhưng mất đi một người bạn thân thiết như Tùng vẫn để lại vết thương khó lành trong tim.
Lan luôn ở bên Hạ, làm mọi cách để giúp cô quên đi nỗi buồn. Nhưng sự vắng mặt của Tùng, người đã từng là chỗ dựa tinh thần cho Hạ suốt bao năm, vẫn để lại một khoảng trống lớn mà Lan không thể lấp đầy.
Mặc dù hiểu lầm giữa Hạ và Lan đã được giải quyết, những cơn sóng ngầm trong lòng Hạ vẫn không thể tan biến dễ dàng. Lan trở lại với sự yêu thương và chăm sóc dịu dàng, nhưng dường như không thể lấp đầy khoảng trống mà Tùng để lại. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Lan, Hạ lại cảm thấy một phần nào đó trong lòng mình vẫn đang thiếu vắng một điều quan trọng.