Cuối cùng, Tùng đứng dậy, gương mặt đầy sự thất vọng. “Mình nghĩ rằng chúng ta cần một thời gian xa nhau,” anh nói và bỏ đi.
Hạ đứng đó, cảm thấy như thế giới đang sụp đổ. Cô không thể tin rằng mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy. Liệu lần này, họ có thực sự mất nhau mãi mãi không?
Những ngày sau khi gặp lại Tùng, Hạ vẫn cố gắng duy trì cuộc sống thường ngày, nhưng trong lòng không thể ngừng suy nghĩ về anh. Cô và Lan vẫn cùng nhau trải qua những buổi tối bình yên, nhưng Hạ cảm nhận một khoảng cách vô hình giữa mình và Lan một điều gì đó mà cô không thể lý giải được. Cảm xúc về tình bạn và tình yêu xen lẫn trong cô, khiến Hạ không còn phân biệt rõ ràng đâu là đúng, đâu là sai.
Một buổi chiều tan làm, Hạ nhận được tin nhắn từ Tùng. Nội dung chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Gặp nhau nhé. Có chuyện cần nói.” Tim Hạ đập nhanh khi đọc những dòng chữ ngắn gọn. Không hiểu tại sao, nhưng cô linh cảm chuyện này không hề đơn giản.
Cô tới quán cà phê quen thuộc, nơi họ thường ngồi trò chuyện mỗi khi có chuyện cần tâm sự. Khi Hạ đến, Tùng đã ngồi sẵn ở góc bàn. Anh không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt trầm lặng. Điều này làm Hạ cảm thấy không yên. Cô ngồi xuống trước mặt anh, lòng đầy lo lắng.
“Tùng, có chuyện gì vậy?” Hạ mở lời, giọng cô thấp và nhẹ nhàng.
Tùng quay sang nhìn Hạ, đôi mắt sâu thẳm, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó từ ánh mắt của cô. Anh thở dài, rồi rút từ túi áo ra một tấm ảnh. Khi Hạ nhìn thấy, cô nhận ra đó là bức ảnh chụp Lan cùng một người đàn ông lạ mặt, cả hai cười đùa rất thoải mái trong một quán cà phê khác.
“Đây là gì?” Hạ hỏi, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
“Tớ không định nói điều này, nhưng… tớ nghĩ cậu cần phải biết,” Tùng nói, giọng anh nghiêm túc. “Tớ đã thấy Lan gặp anh ta nhiều lần trong vài tuần qua. Mỗi lần đều rất thân mật.”
Hạ cảm thấy như bị dội nước lạnh. Cô không thể tin vào mắt mình. Lan? Người luôn bên cạnh cô, yêu thương cô, lại đang có mối quan hệ khác sau lưng cô? Hạ cầm bức ảnh, tay run run. Mặc dù trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và nghi ngờ, cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Anh ta là ai?” Hạ hỏi, giọng khàn đi vì xúc động.
“Tớ không biết rõ,” Tùng trả lời, vẻ mặt đầy áy náy. “Nhưng tớ đã thấy họ nhiều lần. Tớ không muốn nói điều này, vì tớ biết nó sẽ làm cậu đau lòng, nhưng tớ nghĩ cậu nên biết sự thật.”
Hạ cảm thấy đầu óc mình rối loạn. Cô không biết phải làm gì với thông tin này. Lan luôn là người mà cô tin tưởng nhất, người mà cô yêu. Nhưng bây giờ, mọi thứ dường như đang sụp đổ trước mắt cô. Cô không biết liệu có nên tin vào những gì mình vừa thấy hay không.
“Tùng… cậu có chắc không?” Hạ hỏi, vẫn hy vọng đây chỉ là sự nhầm lẫn.
Tùng gật đầu, vẻ mặt đầy lo lắng. “Tớ không muốn cậu phải chịu đựng điều này. Nhưng tớ không thể im lặng mãi được.”
Hạ cảm thấy nỗi đau và sự hoang mang tràn ngập trong lòng. Cô không biết mình có thể đối diện với Lan như thế nào nữa. Họ đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, và giờ đây, sự nghi ngờ bắt đầu len lỏi vào mối quan hệ của họ.
“Tớ cần thời gian để suy nghĩ,” Hạ nói, giọng yếu ớt. Cô đứng dậy, rời khỏi quán cà phê mà không nhìn lại. Cô cần phải đối diện với sự thật, nhưng cô không biết liệu mình có đủ can đảm để đối diện với Lan hay không.
Tối hôm đó, khi Hạ trở về nhà, cô thấy Lan đang ngồi ở sofa, cười vui vẻ khi xem một bộ phim hài trên TV. Ánh mắt Lan sáng lên khi nhìn thấy Hạ bước vào, như thể không có gì xảy ra. Hạ cảm thấy lòng mình càng nặng nề hơn.
“Hạ, về rồi à?” Lan vui vẻ gọi.
Hạ im lặng, chỉ gật đầu, bước qua phòng khách. Cô không thể nhìn vào mắt Lan lúc này. Nỗi nghi ngờ trong lòng như một tảng đá lớn đè nặng lên trái tim cô. Cô muốn tin rằng Lan vẫn trung thực và yêu cô, nhưng bức ảnh đó cứ ám ảnh trong tâm trí, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ và đầy u ám.
Lan nhận ra sự khác lạ. “Cậu sao thế? Có chuyện gì không ổn à?” Lan hỏi, bước lại gần Hạ, ánh mắt lo lắng.
Hạ muốn nói ra, muốn hỏi về bức ảnh, nhưng cô không đủ can đảm. Cô sợ câu trả lời, sợ rằng nếu cô hỏi, mọi thứ sẽ sụp đổ hoàn toàn.
“Không có gì, mình chỉ hơi mệt thôi,” Hạ nói, cố gắng che giấu sự hỗn loạn trong lòng.
Lan đặt tay lên vai Hạ, nhẹ nhàng vuốt ve. “Nếu cậu mệt thì nghỉ ngơi đi. Đừng lo lắng quá, mình luôn ở đây với cậu,” Lan nói, giọng đầy yêu thương.
Nhưng những lời nói ấy giờ đây không còn mang lại sự an ủi như trước. Hạ cảm thấy như có một khoảng cách vô hình giữa họ, và cô không biết làm thế nào để phá vỡ nó. Mối nghi ngờ đã ăn sâu vào tâm trí Hạ, khiến cô không còn tin tưởng như trước.