Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12

4:41 chiều – 23/07/2025

Lan ôm lấy Hạ, an ủi. “Đừng buồn, cậu đã làm điều đúng đắn. Hãy cho mình biết nếu cậu cần thời gian để nguôi ngoai,” Lan nói, nhẹ nhàng vỗ về Hạ.

Hạ cảm thấy chút an ủi từ vòng tay của Lan. Cô biết rằng mình đã có sự lựa chọn đúng đắn, nhưng lòng vẫn trĩu nặng với nỗi mất mát.

Trong lòng Hạ, một nỗi lo lắng mới bắt đầu hình thành. Liệu Tùng có thực sự rời xa cuộc sống của cô? Liệu tình bạn của họ có thể được hàn gắn trong tương lai hay không? Những câu hỏi này khiến Hạ cảm thấy bối rối.

Những ngày sau cuộc nói chuyện với Tùng, Hạ cảm thấy lòng mình trống trải. Mặc dù cô biết rằng quyết định của mình là đúng đắn, nhưng nỗi lo lắng về việc Tùng sẽ hoàn toàn rời xa cuộc sống của cô khiến mọi thứ trở nên nặng nề. Cô và Lan vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp, nhưng Hạ không thể ngăn cảm giác mất mát đang hiện hữu.

Một buổi tối, khi Hạ và Lan đang cùng nhau nấu ăn, Hạ chợt nhận ra rằng Lan cũng đang lo lắng. “Cậu có nghĩ rằng Tùng sẽ quay lại không?” Lan hỏi, ánh mắt trăn trở.

Hạ lắc đầu. “Mình không biết. Mình chỉ hy vọng rằng anh ấy sẽ ổn,” cô đáp, nhưng trong lòng vẫn dấy lên nỗi lo lắng.

Sau bữa tối, Hạ quyết định nhắn tin cho Tùng, nhưng rồi lại xóa đi. Cô không muốn làm mọi thứ phức tạp hơn. Thời gian trôi qua, và nỗi buồn trong lòng Hạ dường như không thể nguôi ngoai.

Một buổi chiều, khi Hạ đang đi dạo trong công viên để tìm lại sự bình yên, cô tình cờ gặp Tùng. Anh đứng đó, dựa vào một cái cây, nhìn ra xa với vẻ mặt đầy suy tư. Hạ cảm thấy trái tim mình đập nhanh. Cô muốn lại gần, nhưng lại không biết nên làm gì.

Cuối cùng, Tùng quay lại và nhìn thấy Hạ. “Chào cậu,” anh nói, giọng có phần ngập ngừng.

“Chào Tùng,” Hạ đáp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Mình thấy cậu… có vẻ ổn hơn.”

Tùng gật đầu. “Mình đang cố gắng. Cảm ơn vì đã hỏi thăm,” anh nói, ánh mắt không còn buồn bã như trước.

Hạ cảm thấy một chút nhẹ nhõm. “Mình rất xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu. Mình không muốn như vậy,” Hạ nói, giọng thành thật.

Tùng mỉm cười nhẹ. “Mọi thứ sẽ ổn thôi. Mình cần thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc của mình,” anh nói, nhưng ánh mắt vẫn có vẻ xa cách.

“Cậu đã tham gia vào triển lãm hôm nay chưa?” Hạ hỏi, muốn chuyển sang một chủ đề nhẹ nhàng hơn.

“Chưa, nhưng mình có một số tác phẩm đang chờ hoàn thiện. Có thể mình sẽ tham gia vào triển lãm sau,” Tùng trả lời, giọng vui vẻ hơn.

Hạ gật đầu. “Mình rất muốn thấy các tác phẩm của cậu. Chúng luôn mang một màu sắc riêng biệt,” cô nói, lòng cảm thấy ấm áp.

Hai người trò chuyện thêm một lúc, và Hạ nhận ra rằng mặc dù mọi thứ không thể như trước, nhưng họ vẫn có thể là bạn. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng Tùng không hoàn toàn tức giận với cô.

Khi Hạ quay về nhà, Lan đang đợi ở cửa. “Cậu làm sao vậy? Mặt cậu sáng lên như vừa gặp được người yêu,” Lan đùa.

Hạ cười nhẹ. “Mình gặp Tùng. Anh ấy có vẻ ổn hơn. Mình nghĩ… có thể mọi thứ sẽ không tồi tệ như mình nghĩ,” Hạ chia sẻ.

Lan nhìn Hạ với ánh mắt ủng hộ. “Tốt quá! Cậu nên giữ liên lạc với anh ấy. Tình bạn quan trọng mà,” Lan khuyên.

Hạ gật đầu, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô quyết định sẽ gửi một tin nhắn cho Tùng để tạo dựng lại mối quan hệ bạn bè. Dù sao, họ đã có những kỷ niệm đẹp, và không có lý do gì để đánh mất chúng hoàn toàn.

Nhưng sự bình yên không kéo dài lâu. Vài ngày sau, Hạ nhận được một tin nhắn từ Tùng. “Hạ, mình muốn gặp cậu. Có điều gì đó cần nói,” tin nhắn khiến Hạ cảm thấy lo lắng.

Cô không biết Tùng muốn nói về điều gì. Lòng Hạ dấy lên những suy nghĩ tiêu cực. Liệu có phải anh vẫn còn tình cảm với cô không? Hay có điều gì khác khiến anh cảm thấy không thoải mái?

Cuối cùng, Hạ quyết định đến quán cà phê nơi họ thường gặp nhau. Khi Hạ đến nơi, Tùng đã ngồi sẵn ở bàn. Anh trông có vẻ hồi hộp, điều này khiến Hạ cảm thấy bất an.

“Tùng, cậu muốn nói chuyện gì?” Hạ hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Tại sao cậu lại nói với Lan rằng mình không còn liên lạc?” Tùng hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Hạ ngạc nhiên. “Mình không nói như vậy! Mình chỉ… đang cố gắng giữ khoảng cách,” cô đáp, nhưng cảm giác như mọi thứ đang dần đi sai hướng.

“Tại sao cậu lại cần phải làm như vậy? Mình vẫn muốn giữ tình bạn của chúng ta!” Tùng nói, giọng có phần phẫn nộ.

Hạ cảm thấy xót xa. “Mình không muốn làm tổn thương ai. Tình cảm của mình dành cho Lan là thật, nhưng mình cũng không muốn mất đi cậu,” cô nói, nước mắt lăn trên má.

Tùng thở dài, nhìn đi chỗ khác. “Mình chỉ muốn hiểu rõ mọi thứ. Mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn khi có Lan,” anh nói.

“Đó không phải lỗi của mình! Mình đã cố gắng hết sức để giữ mọi thứ bình thường,” Hạ đáp, giọng nghẹn ngào.

Khi cuộc nói chuyện tiếp diễn, mọi thứ trở nên căng thẳng. Tùng cảm thấy bị tổn thương vì không được Hạ lựa chọn, trong khi Hạ cảm thấy bất công khi phải đứng giữa hai người.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00