Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 11

4:39 chiều – 23/07/2025

“Mình đã nói với anh ấy rằng mình muốn giữ khoảng cách. Nhưng mình cảm thấy anh ấy có vẻ thất vọng,” Hạ thở dài.

Lan đặt cuốn sách xuống, tiến lại gần Hạ. “Cậu đã làm đúng. Cần phải rõ ràng và kiên định. Nếu không, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn,” Lan khuyên, giọng ấm áp.

“Cảm ơn cậu, Lan. Mình chỉ hy vọng rằng Tùng sẽ hiểu,” Hạ đáp, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi có Lan bên cạnh.

Khi bữa tối diễn ra, Hạ nhận ra rằng tình yêu giữa cô và Lan đang trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện, những ước mơ và những kỷ niệm. Nhưng lòng Hạ vẫn lo lắng về Tùng.

Đêm hôm đó, khi Hạ chuẩn bị đi ngủ, cô chợt nhận được một tin nhắn từ Tùng. “Hạ, mình đã viết một bức thư cho cậu. Mình hy vọng cậu sẽ đọc nó. Chúc cậu ngủ ngon,” tin nhắn ngắn gọn nhưng lại làm trái tim Hạ đập nhanh.

Cô cảm thấy hồi hộp khi mở bức thư mà Tùng đã gửi. Trong đó, Tùng viết về những kỷ niệm đẹp của họ từ thời còn học chung, những giấc mơ và ước vọng của anh dành cho Hạ. Tùng thừa nhận rằng anh đã yêu cô từ rất lâu nhưng luôn tự hỏi liệu có bao giờ Hạ nhìn thấy anh bằng một ánh mắt khác.

“Bức thư này là cách mình muốn gửi gắm tình cảm của mình đến cậu. Dù thế nào, mình vẫn sẽ luôn tôn trọng quyết định của cậu,” Tùng viết.

Hạ cảm thấy xót xa khi đọc từng dòng chữ. Cô biết rằng Tùng đã chân thành, nhưng tình cảm của cô dành cho Lan lại không thể thay đổi. Cô tự hỏi liệu có cách nào để nói với Tùng mà không làm tổn thương anh.

Sau một lúc suy nghĩ, Hạ quyết định sẽ gặp Tùng vào ngày mai để nói chuyện rõ ràng. Cô không thể để tình yêu của mình với Lan bị ảnh hưởng bởi những kỷ niệm quá khứ.

Sáng hôm sau, Hạ thức dậy với tâm trạng nặng nề. Bức thư của Tùng vẫn còn lấp lánh trong tâm trí cô. Dù biết rằng cô cần phải nói chuyện với anh, nhưng trong lòng vẫn trăn trở về cách diễn đạt cảm xúc của mình mà không làm tổn thương Tùng.

Khi đến văn phòng, Hạ cảm nhận được không khí khác thường. Tùng đã không đến, và không khí im lặng khiến cô cảm thấy bồn chồn. Có phải Tùng đã hiểu ra mọi chuyện? Hay anh đang cảm thấy tổn thương đến mức không thể đối diện với cô?

Giữa buổi sáng, khi Hạ đang xem xét các tài liệu, một đồng nghiệp đến gần. “Này, Hạ, cậu có nghe tin gì về Tùng không?” cô ấy hỏi, ánh mắt có phần lo lắng.

“Không, sao vậy?” Hạ hỏi, cảm thấy lo lắng.

“Nghe nói Tùng đã bỏ qua một buổi triển lãm quan trọng hôm nay vì lý do cá nhân. Mọi người đang nói rằng anh ấy gặp vấn đề gì đó,” đồng nghiệp trả lời.

Hạ cảm thấy một cơn sóng lo lắng dâng lên trong lòng. “Mình cần phải tìm anh ấy,” cô quyết định, ngay lập tức đứng dậy.

Sau giờ làm việc, Hạ tìm đến căn hộ của Tùng. Cô gõ cửa, tim đập mạnh trong lồng ngực. Một lúc sau, Tùng mở cửa, nhưng vẻ mặt của anh không vui. “Hạ,” anh nói, giọng có phần lạnh nhạt.

“Tùng, mình đến để nói chuyện. Mình thấy có điều gì đó không ổn,” Hạ nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Tùng nhìn Hạ một hồi, rồi cuối cùng mời cô vào nhà. “Mình không biết nói gì. Cậu đã nói với mình rằng cậu không muốn có sự gần gũi nào, và mình tôn trọng điều đó,” anh nói, giọng buồn bã.

“Đó không phải là điều mình muốn nói. Mình chỉ cần một chút thời gian để hiểu rõ mọi thứ,” Hạ giải thích, lòng đầy trăn trở.

Tùng thở dài, ngồi xuống ghế sofa. “Có lẽ mình đã hiểu sai. Mình đã luôn mong đợi cậu sẽ cảm thấy điều gì đó hơn cả tình bạn. Nhưng có lẽ mình đã mơ mộng quá nhiều,” anh nói, giọng đầy tiếc nuối.

Hạ cảm thấy nhói lòng. “Tùng, mình thực sự quý mến cậu. Nhưng tình cảm của mình dành cho Lan là điều không thể thay đổi,” cô nói, cố gắng thuyết phục anh.

Tùng cúi đầu, đôi mắt trở nên tối tăm. “Mình đã biết điều đó từ lâu. Nhưng khi cậu ở bên mình, mình đã hy vọng… Mình sẽ cố gắng quên đi. Cảm ơn vì đã chân thành với mình,” anh nói, giọng run rẩy.

Hạ thấy nước mắt mình rơi xuống. “Mình rất xin lỗi, Tùng. Mình không muốn làm tổn thương cậu. Cậu là người bạn tốt nhất mà mình có,” Hạ nói, lòng đầy đau đớn.

“Có lẽ đây là thời điểm mình cần phải bước ra khỏi cuộc sống của cậu. Mình sẽ không làm phiền cậu nữa,” Tùng nói, ánh mắt đầy quyết tâm.

Hạ cảm thấy như tim mình vỡ vụn. “Tùng, mình hy vọng cậu sẽ tìm được hạnh phúc. Mình thật sự muốn cậu được vui vẻ,” cô nói, nhưng không thể ngăn được những giọt nước mắt.

Sau khi nói chuyện, Hạ trở về nhà, lòng nặng trĩu. Cô không thể tin rằng mình đã mất đi một người bạn quý giá. Khi về đến nhà, Lan nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Hạ.

“Cậu đã nói chuyện với Tùng sao?” Lan hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

Hạ gật đầu, khóe mắt ướt lệ. “Mình đã mất anh ấy… không phải chỉ là tình bạn, mà còn là một phần của quá khứ,” Hạ nói, giọng nghẹn ngào.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00