Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 10

4:38 chiều – 23/07/2025

Khi tan sở, Hạ thấy mình vẫn còn ở lại văn phòng để hoàn thành một số công việc. Tùng bước vào, ngạc nhiên khi thấy cô còn chưa về. “Cậu vẫn ở đây sao? Mình có thể giúp gì cho cậu không?” Tùng hỏi, tiến lại gần.

Hạ lắc đầu. “Mình ổn, chỉ cần hoàn thành một số việc thôi,” cô đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.

Tùng không chịu rời đi dễ dàng. “Nếu cậu cần nghỉ ngơi, hãy để mình giúp cậu một tay,” anh nói và bắt đầu thu dọn một số tài liệu.

Hạ không biết phải nói gì. Cô cảm thấy bị dồn vào thế khó, không muốn làm tổn thương Tùng nhưng cũng không muốn rơi vào tình huống khó xử. “Cảm ơn, nhưng mình muốn tự làm,” Hạ khẳng định, cố gắng tránh khỏi sự gần gũi này.

Tùng tạm dừng lại, nhưng ánh mắt của anh không rời khỏi Hạ. “Mình chỉ muốn cậu biết rằng mình sẽ luôn ủng hộ cậu, bất cứ lúc nào cậu cần,” anh nói, giọng nghiêm túc.

Hạ cảm thấy nặng nề. Cô biết rằng điều này không thể tiếp tục. Nếu để Tùng tiếp tục làm phiền, tình yêu của cô với Lan sẽ gặp nguy hiểm. Cô cần phải có một cuộc nói chuyện rõ ràng với Tùng.

Khi tan làm, Hạ quyết định sẽ gọi cho Lan. “Cậu có thể đến đây ngay không? Mình cần nói chuyện,” Hạ nói qua điện thoại, giọng có chút khẩn trương.

“Mình đang trên đường đến. Có chuyện gì vậy?” Lan hỏi, cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Hạ.

Khi Lan đến nơi, Hạ đã chuẩn bị một bữa tối đơn giản nhưng ấm cúng. “Cảm ơn cậu đã đến,” Hạ nói, nụ cười có phần miễn cưỡng.

“Hôm nay có chuyện gì khiến cậu lo lắng?” Lan hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.

Hạ hít một hơi thật sâu, quyết tâm sẽ nói ra những gì đang dồn nén trong lòng. “Mình… mình đã gặp Tùng, và anh ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều trong công việc. Nhưng mình cảm thấy có điều gì đó không ổn,” Hạ bắt đầu.

“Không ổn như thế nào?” Lan hỏi, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

“Anh ấy thường xuyên xuất hiện, hỏi han về cuộc sống của mình. Mình cảm thấy… không thoải mái,” Hạ giải thích, giọng hơi run.

Lan ngồi im lặng trong giây lát, rồi hỏi: “Cậu đã nói với Tùng rằng cậu không có tình cảm gì với anh ấy chưa?”

“Chưa,” Hạ đáp, lòng đầy nặng nề. “Mình không biết cách từ chối mà không làm tổn thương anh ấy.”

Lan nhìn Hạ, lòng tràn đầy cảm thông. “Cậu cần phải nói rõ ràng. Nếu không, tình yêu của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Mình không muốn phải chịu đựng cảm giác lo lắng mỗi ngày,” Lan nói, giọng cương quyết.

Hạ gật đầu, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi có Lan bên cạnh. Cô biết rằng mình cần phải mạnh mẽ và quyết đoán hơn trong tình huống này.

“Cảm ơn cậu, mình sẽ nói chuyện với Tùng vào ngày mai,” Hạ nói, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Nhưng trong thâm tâm, Hạ vẫn cảm thấy lo lắng. Cô không muốn làm tổn thương Tùng, nhưng cũng không thể để tình cảm của mình với Lan bị ảnh hưởng. Liệu có cách nào để giải quyết mọi thứ mà không làm tổn thương ai không?

Sáng hôm sau, Hạ đến văn phòng với quyết tâm cao. Cô đã chuẩn bị sẵn trong đầu những gì mình sẽ nói với Tùng. Mặc dù lòng đầy lo lắng, nhưng Hạ biết mình cần phải đối mặt với tình huống này để bảo vệ tình yêu của mình với Lan.

Khi Hạ vừa ngồi xuống bàn làm việc, Tùng xuất hiện như thường lệ, mang theo nụ cười quen thuộc. “Chào Hạ! Hôm nay mình mang đến cho cậu một vài ý tưởng cho dự án,” anh nói, đặt một tập tài liệu lên bàn.

“Cảm ơn, nhưng mình đã có một số ý tưởng riêng,” Hạ đáp, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

“Thật sao? Mình nghĩ rằng chúng ta có thể kết hợp chúng lại để tạo ra điều gì đó thật sự đặc biệt,” Tùng tiếp tục, ánh mắt đầy hy vọng.

Hạ cảm thấy bối rối. “Mình nghĩ… mình cần phải nói chuyện với cậu về một số thứ,” cô bắt đầu, nhưng lại thấy lưỡng lự.

“Có chuyện gì vậy?” Tùng hỏi, sự quan tâm trong ánh mắt khiến Hạ cảm thấy nặng nề hơn.

“Tùng, mình cảm thấy rằng sự gần gũi giữa chúng ta có thể khiến mọi thứ trở nên phức tạp. Mình chỉ muốn giữ mối quan hệ bạn bè bình thường,” Hạ nói, giọng điệu thật sự chân thành.

Tùng ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. “Mình hiểu. Nhưng mình thật sự chỉ muốn giúp đỡ cậu,” anh nói, giọng buồn bã.

“Cảm ơn cậu, nhưng mình cần phải tự lập hơn. Mình không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào, đặc biệt là khi có Lan bên cạnh,” Hạ nói rõ ràng.

Ánh mắt Tùng chợt tối lại, và anh gật đầu. “Nếu đó là điều cậu muốn, mình sẽ tôn trọng. Nhưng mình sẽ luôn ở đây nếu cậu cần,” anh nói, giọng buồn.

Hạ cảm thấy đau lòng, nhưng cô biết rằng đây là điều cần thiết. Khi Tùng rời đi, cô cảm thấy như mình vừa bỏ lỡ một điều gì đó quý giá. Nhưng tình yêu với Lan luôn là ưu tiên hàng đầu.

Sau giờ làm, Hạ trở về nhà, lòng vẫn chưa nguôi ngoai. Lan đang ngồi ở bàn ăn, chăm chú vào một cuốn sách. “Hôm nay cậu thế nào?” Lan hỏi khi thấy Hạ bước vào.

“Cũng tạm. Mình đã nói chuyện với Tùng,” Hạ nói, lòng nặng trĩu.

Lan ngẩng lên, ánh mắt lo lắng. “Thế nào? Có ổn không?”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00