Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 9

4:36 chiều – 23/07/2025

Hạ bước vào văn phòng với tâm trạng phấn chấn, chưa bao giờ cô cảm thấy hào hứng như thế này. Tối qua, cô đã có một giấc ngủ ngon sau những ngày mệt mỏi, và sự hào hứng về công việc mới khiến cô cảm thấy như được tiếp thêm sức sống. Nhưng khi cô đặt chân vào, hình ảnh của Tùng chợt hiện lên trong đầu, khiến cô thoáng lo lắng.

Tùng, người bạn cũ từ trường nghệ thuật, là một họa sĩ tài năng và luôn có ý thức về cái đẹp. Anh đã giúp đỡ Hạ rất nhiều trong những ngày đầu khi cô còn bỡ ngỡ với môi trường mới. Cô không thể phủ nhận rằng sự gần gũi giữa họ đã khiến cô cảm thấy thoải mái, nhưng giờ đây, sự xuất hiện của Tùng lại khiến cô cảm thấy bối rối.

Ngay khi Hạ ngồi vào bàn làm việc, Tùng xuất hiện như một cơn gió thoảng. “Chào Hạ! Hôm nay có vẻ cậu rất vui,” anh nói với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên như thể có điều gì đó đặc biệt.

“Chào Tùng! Mình đang cố gắng bắt nhịp với công việc mới,” Hạ trả lời, cố giữ giọng bình tĩnh.

Tùng kéo ghế ngồi xuống đối diện. “Mình nghe nói về dự án mới của cậu. Nếu cậu cần bất kỳ sự trợ giúp nào, hãy cứ gọi mình nhé,” anh nói, giọng điệu chân thành.

Hạ gật đầu, nhưng cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Mặc dù Tùng luôn là một người bạn tốt, nhưng sự chú ý quá mức của anh khiến cô cảm thấy khó chịu. Tùng như thể không nhận ra sự căng thẳng trong lời nói của Hạ, và cứ tiếp tục tán gẫu về các dự án nghệ thuật.

“Có lẽ chúng ta nên tổ chức một buổi triển lãm nhỏ để giới thiệu những tác phẩm của mình,” Tùng gợi ý, ánh mắt đầy nhiệt huyết. 

Hạ cảm thấy bất an khi nghĩ đến việc tham gia vào một sự kiện mà không có Lan bên cạnh. Cô luôn mong muốn có Lan bên cạnh trong những khoảnh khắc quan trọng nhất. “Chắc mình sẽ nghĩ thêm về việc đó,” Hạ nói, cố gắng không để sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt.

Khi buổi làm việc kết thúc, Tùng không ngại ngần hỏi Hạ có muốn đi uống cà phê không. Hạ cảm thấy không thoải mái với đề nghị này. “Cảm ơn, nhưng hôm nay mình đã có kế hoạch rồi,” Hạ từ chối khéo. 

“Tốt thôi, mình sẽ mời cậu lần khác,” Tùng cười, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Hạ.

Khi Hạ rời khỏi văn phòng, cô cảm thấy nặng nề. Những kỷ niệm đẹp của quá khứ với Tùng giờ đây trở thành gánh nặng trong lòng. Cô đã quyết định sẽ không để những điều không cần thiết ảnh hưởng đến tình yêu của mình dành cho Lan.

Về đến nhà, Hạ thấy Lan đang đứng nấu ăn trong bếp. Cô nhanh chóng lao vào ôm Lan từ phía sau, lòng tràn ngập yêu thương. “Mình nhớ cậu,” Hạ thì thầm, cảm nhận được sự ấm áp từ Lan.

“Mình cũng vậy! Hôm nay cậu có bận không?” Lan hỏi, quay lại nhìn Hạ với nụ cười tươi.

“Không, hôm nay mọi thứ khá ổn,” Hạ trả lời, nhưng trong lòng vẫn còn những suy nghĩ về Tùng.

Khi bữa tối diễn ra, Hạ quyết định không nhắc đến Tùng, nhưng Lan có vẻ nhận ra sự bất thường trong thái độ của Hạ. “Cậu có chuyện gì không? Hôm nay cậu trông không được vui,” Lan hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

“Không có gì đâu, chỉ là công việc thôi,” Hạ đáp, nhưng trong lòng cảm thấy tội lỗi vì đã không nói thật.

Sau bữa tối, Hạ cố gắng dọn dẹp, nhưng tâm trí cô không ngừng quay cuồng với hình ảnh của Tùng. “Mình cần phải nói chuyện với cậu ấy,” Hạ nghĩ, nhưng ngay lập tức lại thấy bất an. Nếu như Tùng không chịu buông tha, liệu tình yêu của cô với Lan có bị ảnh hưởng?

Dần dần, những lo lắng bắt đầu dồn nén trong lòng Hạ. Cô quyết định sẽ tìm cách để giải quyết vấn đề này trước khi mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Nhưng trong sâu thẳm, Hạ biết rằng để làm được điều đó, cô phải đối diện với chính bản thân mình và quyết tâm bảo vệ tình yêu với Lan.

Buổi sáng hôm sau, Hạ đến văn phòng với tâm trạng nặng trĩu. Sự xuất hiện của Tùng vẫn ám ảnh cô. Cô biết rằng bản thân cần phải giữ khoảng cách với anh, nhưng những ngày gần đây, Tùng đã trở thành một phần không thể thiếu trong công việc của cô.

Khi Hạ vừa ngồi vào bàn làm việc, Tùng đã xuất hiện. “Chào Hạ! Hôm nay mình mang đến cho cậu một số tài liệu cần thiết cho dự án,” Tùng nói, giọng điệu tươi vui. Anh đặt một tập tài liệu lên bàn Hạ và ngồi xuống ghế đối diện.

Hạ miễn cưỡng mỉm cười. “Cảm ơn Tùng, mình thực sự rất trân trọng sự giúp đỡ của cậu.”

“Không có gì! Mình chỉ muốn thấy cậu thành công,” Tùng nói, ánh mắt của anh đầy chân thành. Hạ cảm thấy hơi bối rối. Cô không muốn làm tổn thương Tùng, nhưng sự gần gũi này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Mỗi ngày trôi qua, sự hiện diện của Tùng tại văn phòng càng trở nên thường xuyên hơn. Anh không chỉ giúp Hạ trong công việc mà còn thường xuyên hỏi thăm cuộc sống cá nhân của cô. Hạ không thể không cảm thấy áp lực. Cô bắt đầu lo lắng rằng những khoảnh khắc thân thiết này có thể gây ra hiểu lầm.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00