“Chương 5” Dù em có là ai đi nữa…
Hạ bước vội xuống trạm xe buýt, mưa bắt đầu rơi lất phất, những giọt mưa lặng lẽ như chính tâm trạng cô lúc này. Cô giấu mặt vào chiếc khăn choàng cổ, rảo bước thật nhanh qua con đường đá, nơi dẫn về ký túc xá cũ. Ký ức lại dội về.
Nơi đây, cô từng gục đầu lên vai Thiên, khóc đến nghẹn ngào vì một bài kiểm tra trượt điểm. Từng chạm tay vào chiếc xe đạp cũ của anh khi cả hai trốn học đi ăn kem giữa trưa hè. Những điều vụn vặt ấy, vậy mà giờ đây lại trở thành thứ quý giá nhất, đau lòng nhất.
Lúc này, điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ số máy quen thuộc:
“Anh đang ở sân sau khu ký túc. Nếu em còn nhớ đường đi.”
Trái tim Hạ nén lại. Mọi con đường đều dẫn cô về đây sao? Cô chậm rãi bước qua dãy nhà gạch cũ kỹ, rồi dừng lại ở một bậc thềm đã rêu phong. Dưới tán cây bằng lăng, Thiên đứng đó, áo sơ mi đã ướt sẫm vì mưa, tay cầm một cốc trà sữa màu nâu nhạt. Vị socola đắng nhẹ ” đúng vị mà cô thích, nhưng anh thì chưa bao giờ uống được.
“Anh không sợ mưa sao?” Cô hỏi, giọng không che giấu được sự lạnh lùng.
Thiên nhìn cô, ánh mắt vẫn như xưa dịu dàng, không lùi bước.
“Không phải em từng bảo, trời mưa là lúc mọi thứ nên được rửa trôi và bắt đầu lại à?”
Cô cười nhạt. “Anh nghĩ chỉ cần một cốc trà sữa, một câu nói cũ là mọi chuyện quay lại được sao?”
“Không. Nhưng nếu không bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt đó, thì anh chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa cả.”
Hạ quay mặt đi. Cô sợ mình sẽ mềm lòng. Nhưng giọng nói của anh vẫn vững vàng vang lên từ phía sau.
“Anh nhớ từng điều nhỏ nhất về em, Hạ à. Nhớ em sợ mèo dù ngoài mặt tỏ ra cứng rắn. Nhớ em giận thì thích im lặng, nhưng chỉ cần người ta ngồi cạnh đủ lâu, em sẽ chủ động cất lời. Anh nhớ size giày của em, số đo chiều cao, nhớ cả ngày em nói với anh rằng: ‘Anh có thể ghét những gì em thích, nhưng đừng bao giờ làm tổn thương điều đó’. Anh vẫn nhớ hết.”
Một thoáng im lặng bao trùm. Mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Hạ siết chặt bàn tay.
“Vậy sao lúc em ốm nằm một mình trong phòng trọ, anh không nhớ điều đó?”
Thiên nhắm mắt lại. “Anh đến, nhưng em đã khóa cửa. Anh để thuốc ngoài cửa sổ, nhưng lại không đủ can đảm gõ gọi em…”
Hạ thở dài, đôi vai run lên vì lạnh hay vì nghẹn ngào, chính cô cũng không rõ nữa.
“Anh từng nói không thích nơi đông người, vậy mà sinh nhật em, anh lại chen giữa cả trăm người trong tiệc ở quán bar.”
“Vì em thích.” Thiên trả lời không cần suy nghĩ.
“Anh nói không chịu được mùi nước hoa, vậy mà lần em thử loại nước hoa nồng nhất trong tủ, anh không phàn nàn gì.”
“Vì anh sợ làm em tổn thương.”
“Em ghen khi thấy anh cười với cô bạn chung lớp, anh đã tránh không nhìn mặt cô ấy suốt học kỳ…”
“Vì với anh, sự an tâm của em luôn quan trọng hơn sự xã giao của người khác.”
Hạ quay lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.
“Anh có thể nhịn tất cả như vậy, không thấy mệt sao?”
Thiên cúi đầu. “Có. Rất mệt. Nhưng anh mệt vì không biết làm sao để em hiểu rằng, anh yêu em, không phải vì những thứ dễ chịu ở em, mà yêu luôn cả sự khó chịu, cộc cằn, nóng nảy của em. Yêu những điều khiến người khác xa lánh em. Yêu cả những điều em ghét chính mình.”
Nước mắt Hạ rơi.
Một lúc lâu sau, cô cất tiếng. “Em đã rất cố gắng để quên anh, Thiên à. Thật đấy. Nhưng mọi người đến sau anh… không ai nhớ em bị dị ứng với hành, không ai biết em ghét hoa hồng, không ai để ý em hay cắn môi khi lo lắng.”
Thiên tiến lại gần. Cô không lùi.
“Vậy em có thể ngừng cố quên đi không? Và để anh một lần nữa được học cách yêu em từ đầu?”
Hạ ngước lên nhìn anh. Ánh mắt ấy ” dẫu đã đi qua bao tổn thương, vẫn là ánh mắt duy nhất khiến cô thấy mình nhỏ bé, nhưng được che chở.
Thiên đưa tay ra. Một cách nhẹ nhàng, không vội vã.
“Anh không hứa sẽ luôn đúng, nhưng anh hứa sẽ không bỏ đi, nhất là những lúc em muốn đẩy anh ra nhất.”
Cô nắm lấy tay anh. Mưa đã tạnh từ bao giờ.
Giống như lòng cô lúc này cũng vừa ngừng giông bão.