“Chương 6 Anh Ở Đây, Luôn Ở Đây”
Sau đêm mưa đó, họ không nói gì thêm. Không một cuộc gọi, không một dòng tin nhắn. Cả hai đều chờ đợi người này chờ người kia bước trước một bước, mà rồi, suốt cả tuần dài, chỉ có im lặng nối dài im lặng.
Minh dường như biến mất khỏi thế giới của An. Không còn những dòng tin nhắn “ăn chưa”, không còn tiếng gõ nhẹ ngoài cửa vào mỗi chiều muộn với hộp cơm còn nóng hổi, không còn ánh mắt đầy dịu dàng lặng lẽ dõi theo cô ở cuối hành lang, như thể Minh đã rút hết sự hiện diện của mình khỏi cuộc đời cô, không một lời từ biệt.
An không hiểu, hay đúng hơn là cô từ chối hiểu. Có lẽ, điều đáng sợ nhất trong tình cảm không phải là bị tổn thương, mà là khi một người từng lặng lẽ bao dung mọi tật xấu của mình đột nhiên không còn nữa.
Cô bắt đầu nhớ những điều nhỏ bé.
Nhớ những lần Minh nhíu mày cau có khi cô nói quên ăn cơm, nhưng vẫn lẳng lặng mang đến một phần bún bò đúng vị cô thích.
Nhớ lúc Minh đứng trước cửa hàng giày, thản nhiên nói: “Mẫu này size 36, chân nhỏ như em thì chắc đi vừa.”
Nhớ hôm cô bị cảm, cứ đòi ăn gà rán, Minh lắc đầu cằn nhằn nhưng vẫn chạy đi mua, rồi ngồi đút cháo sau khi cô nôn hết ra vì dầu mỡ.
An chưa từng nghĩ những điều ấy là quan trọng. Cô chỉ quen nhận lấy, quen với sự hiện diện đầy kiên nhẫn đó như một điều hiển nhiên.
Đến khi mất đi, cô mới thấy lòng trống rỗng.
Cô lặng lẽ tìm lại số điện thoại của Minh, ngập ngừng gõ mấy chữ rồi lại xoá. Đêm nọ, cô soạn một tin nhắn:
“Anh… ổn chứ?”
Và mãi đến sáng hôm sau, chỉ nhận lại một chữ:
“Ừ.”
Không có biểu cảm, không có thở dài hay trách móc. Cũng không còn ấm áp.
Một chiều cuối tuần, An bắt chuyến xe về quê. Không khí đầu mùa se lạnh, hoa cúc vàng rộ bên đường, những con chim sẻ sà xuống sân gạch cũ trước hiên nhà. Lòng cô lại dậy lên những xao xác cũ.
Bà nội đang ngồi đan rổ bên hiên, chậm rãi như mọi lần. Vẫn là mái tóc bạc vấn cao, ánh mắt mù mờ nhưng lúc nào cũng nhìn An như có thể soi thấu những u uẩn trong lòng.
Bà hỏi khẽ, “Sao về một mình? Chàng trai kia đâu rồi?”
An khựng lại. Môi cô mím chặt. Một lúc lâu, cô mới thốt ra: “Tụi con… xa nhau rồi bà.”
Bà không nói gì, chỉ gật đầu chậm rãi. Nhưng rồi, giọng khàn khàn của bà cất lên sau một lúc dài im lặng:
“Ngày xưa, ông con cũng vậy đó. Lì, nóng tính, lại chẳng biết nói lời ngọt ngào. Nhưng hễ bà đau, là ông không ngủ được. Mỗi khi bà giận, ông chẳng biết dỗ, chỉ lặng lẽ ngồi gọt quả cam để sẵn.”
An cười, ánh mắt hoe đỏ.
“Vậy sao bà lại chọn ông?”
Bà khẽ xoa đầu cô.
“Vì có một lần bà đi bộ ngoài đồng trượt chân, ông chạy đến bế bà về giữa trời mưa, cả người ướt sũng mà cứ cằn nhằn. Nhưng lần đầu tiên, bà thấy ông khóc. Đàn ông mà biết lo lắng, biết ở cạnh khi mình yếu lòng, thì có lạnh lùng mấy cũng là người thương mình thật lòng.”
An quay mặt đi, mắt cay xè.
Tối hôm đó, cô mở laptop, gõ vào ô tìm kiếm: “Quán bánh canh giò heo khu Lê Văn Sỹ”. Cô nhớ lần đó cô nói thích ăn thử vì thấy trên mạng quảng cáo ngon, Minh đã chở cô đi qua 3 quận chỉ để tìm đúng tiệm cô nhắc đến, dù bản thân anh không ăn được món đó vì sợ mùi.
Bỗng có tiếng tin nhắn đến.
Là từ Minh.
“Đừng về trễ quá, đường về quê tối không có đèn.”
Trái tim cô khựng lại.
Vậy là, anh vẫn còn dõi theo. Vẫn biết cô đã về. Vẫn nhớ cả đường tối ấy có những khúc cua gập ghềnh.
An không thể kiềm lòng nữa. Cô nhắn lại:
“Anh… có thể gặp em không?”
Một phút. Hai phút.
Mười phút trôi qua.
Tim cô thắt lại.
Rồi đột nhiên, chuông cửa reo.
Cô chạy ra. Minh đứng đó, giữa màn sương mờ ảo. Ánh đèn ngoài hiên rọi vào gương mặt anh, mỏi mệt nhưng vẫn là ánh mắt xưa cũ ánh mắt từng nhìn cô suốt bao năm không đổi.
Không ai nói gì. Chỉ có gió lùa qua vai, se lạnh.
An bước đến, vòng tay ôm lấy anh thật chặt.
“Xin lỗi… Em biết em đã quá đáng. Em không phải là cô gái dễ chịu, lại hay cằn nhằn, hay gắt gỏng. Nhưng mà… em nhớ anh. Em đã quen với việc có anh ở bên rồi…”
Minh không đáp. Chỉ vòng tay ôm cô siết nhẹ. Một lúc sau, anh nói:
“Anh vẫn ở đây. Luôn ở đây. Miễn là em không đẩy anh ra lần nữa.”
Thời gian trôi, tình yêu chẳng cần phô trương, cũng không cần phải được viết thành thơ hay hát thành bài ca. Nó nằm trong từng lần cãi nhau rồi lại làm hoà, trong ánh mắt lo lắng khi thấy người kia nhăn mặt vì đau đầu, trong sự kiên nhẫn lặng thầm đi bên cạnh người mình yêu dẫu họ có ngốc nghếch, vụng về, hay đầy những tính khí không ai chịu nổi.
Và rồi một ngày, khi em cảm thấy mình không đủ dễ thương, không đủ ngoan hiền, không đủ hoàn hảo… hãy nhớ rằng, có một người vẫn sẽ lặng lẽ ở lại. Không phải vì em là người tốt nhất trên đời, mà vì em là người duy nhất khiến họ muốn ở bên suốt đời này.
“Hết.”