Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Anh Có Thương Em Như Vậy Không? “Chương 4: Giọt nước không ơi trên mắt em, mà rơi trong lòng anh”

“Chương 4: Giọt nước không ơi trên mắt em, mà rơi trong lòng anh”

4:23 chiều – 23/07/2025

Hà Nội cuối thu, trời không mưa mà lòng người lại ẩm ướt đến lạ. Cơn gió nhẹ thổi qua từng kẽ lá khô, xào xạc trên vai những người vội vã. Em đứng bên kia đường, khoác hờ chiếc áo cardigan màu be, tay xiết chặt quai túi như đang cố giữ lấy một điều gì đó sắp rơi.

Tôi dừng xe phía bên này, không bước tới. Một phần vì dòng xe chạy, phần khác… vì tôi sợ. Sợ ánh mắt em khi chạm vào tôi lúc này sẽ không còn là ánh mắt từng gọi tôi là “bầu trời nhỏ”. Sợ tôi sẽ nhìn thấy bản thân mình lạc lõng trong đôi mắt ấy  nơi từng là nhà, giờ trở nên xa lạ.

Hôm qua em không về.

Lần đầu tiên sau gần hai năm yêu nhau, em không nhắn tin, không nghe máy, không báo một tiếng. Tôi đã đi khắp các con phố quen, ngõ nhỏ, quán cà phê góc cũ. Cả những nơi em chưa từng đặt chân, tôi cũng mò đến chỉ vì biết đâu… em sẽ ở đó. Nhưng em không có ở đâu cả. Em biến mất như thể chưa từng tồn tại.

Và rồi sáng nay, em nhắn:

Chúng mình dừng lại được rồi, anh nhé.

Tôi đọc tin nhắn đó trong im lặng. Không nổi giận, không buông tay, không khóc. Chỉ lặng người như vừa đánh rơi một phần của chính mình xuống vực sâu.

Tôi đến tìm em.

Không phải để níu kéo, mà chỉ để hỏi:

Em có còn mệt không?

Khi chúng ta quen nhau, em hay nhăn mặt kêu đau đầu, mỏi vai, hay cáu gắt vì một chuyện không đâu. Tôi từng nghĩ em khó tính, sau mới hiểu, đó là cách một cô gái kiệt sức tự vệ khỏi thế giới này.

Tôi từng học cách lắng nghe. Không phải để trả lời, mà để hiểu.

Tôi từng để em nổi cáu, để em vùng vằng, rồi âm thầm nhét vỉ thuốc giảm đau vào túi em khi không ai để ý.

Tôi từng ghét trà sữa đến mức chỉ ngửi thôi cũng nhăn mặt. Nhưng vẫn thuộc làu khẩu vị của em: ô long kem cheese, ít đá, nửa đường, topping trân châu trắng và sương sáo. Và vẫn chờ em 30 phút chỉ để mua một ly đúng vị em thích.

Tôi ghét ồn ào, ghét chen chúc. Nhưng mỗi khi em muốn đi hội sách, đi sự kiện đông người, tôi vẫn đi cùng. Không phải vì tôi thay đổi, mà vì tôi sợ em lạc trong đám đông, không còn nhìn thấy tôi.

Tôi nhớ ngày sinh nhật em, tặng đôi giày size 36 em hay than không vừa khi mua online. Tôi nhớ em cao 1m56, nặng 45kg  những con số tôi không bao giờ quên, chẳng cần phải ghi chép.

Tôi nhớ em từng nói: “Nếu em bệnh, anh đừng la em.”

Nhưng rồi mỗi khi em ho, tôi lại cằn nhằn như một ông già. Nhưng sau cơn la mắng luôn là nước cam, là khăn ấm, là bàn tay chườm trán trong đêm.

Tôi nhớ tất cả. Từng chi tiết nhỏ nhặt, từng điều em tưởng tôi chẳng để tâm. Bởi vì với tôi  yêu không phải là những lời hứa, mà là sự hiện diện trong những điều vụn vặt nhất của cuộc sống.

Và giờ, tôi đứng đây. Không hỏi vì sao em muốn dừng lại. Chỉ muốn biết em còn đau không, còn lạnh không, còn sợ không?

Em nhìn tôi, mắt không long lanh như những ngày đầu, cũng không ráo hoảnh như người cạn yêu. Mắt em buồn như giọt mưa bị nén lại giữa trời không mây.

“Em không còn đủ sức yêu ai nữa,” em nói.

Tôi gật đầu.

“Vậy… để anh thương em.”

Em khựng lại. Trong một giây nào đó, tôi thấy vai em run. Không phải vì gió, mà vì em đang phải chống lại chính bản năng được yêu thương.

“Em không muốn anh vì em mà mệt mỏi,” em khẽ nói.

Tôi bước đến, nhẹ như bước vào một thế giới mong manh, chỉ cần mạnh tay sẽ vỡ.

“Nếu được chọn lại, anh vẫn chọn em. Dù biết là có lúc em cáu gắt, có lúc em im lặng không lý do. Dù biết có thể anh sẽ bị đẩy ra khỏi thế giới của em không báo trước. Nhưng vẫn chọn. Vì anh hiểu, em không cố ý.”

Em quay đi. Tôi không thấy nước mắt rơi. Nhưng tôi biết, giọt nước đó không rơi trên má em, mà rơi trong lòng anh.

Tôi không cầu xin em quay lại. Tôi không cố chạm vào tay em như những lần giận dỗi. Tôi chỉ đứng đó. Như thể, nếu em cần một chỗ tựa, anh vẫn ở đây. Không hối thúc. Không ép buộc. Không ràng buộc bằng danh xưng người yêu, mà bằng thứ lớn hơn  người thương.

“Anh có thể không phải là người tốt nhất. Nhưng anh luôn là người nhớ em nhiều nhất.”

Em không đáp. Chỉ đứng đó, giữa dòng người, giữa tiếng còi xe, giữa sự thinh lặng của hai tâm hồn từng một thời hòa nhịp. Tôi thấy em cắn môi  như cách em vẫn làm mỗi lần muốn khóc mà không cho phép mình yếu đuối.

“Anh vẫn nhớ ly trà sữa em thích,” tôi nói, “dù anh chưa từng tự mình uống một giọt nào.”

Em bật cười. Nụ cười không trọn vẹn, nhưng làm mắt em sáng lên như có tia nắng chiếu qua màn mây dày.

“Anh ngốc thật đấy.”

Ừ, tôi ngốc. Ngốc đến mức yêu một người bằng tất cả sự kiên nhẫn của mình, dù chẳng được nhận lại bao nhiêu.

“Em có thể không cần tình yêu. Nhưng nếu một ngày em cần một người lặng lẽ bên em, anh vẫn ở đây.”

Tôi quay lưng bước đi. Không phải vì tôi từ bỏ. Mà vì tôi hiểu, đôi khi, yêu không phải là nắm chặt một bàn tay. Mà là biết khi nào nên buông ra, để người kia có thể thở.

Em không gọi tôi lại. Nhưng tôi biết, nếu có một ngày nào đó em quay đầu, tôi vẫn đứng ở nơi cũ, không đi xa hơn một bước.

Yêu là vậy. Là chịu đựng cả những lần bị đẩy ra, mà không oán trách. Là âm thầm nhớ từng chi tiết nhỏ, dù người kia quên mất.

Là hiểu, đôi khi em không cần một người nói “Anh yêu em”, mà cần một người vẫn ở đó, khi cả thế giới quay lưng lại.

Là hiểu, có những giọt nước mắt không rơi từ mắt, mà rơi từ tim.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00