Miên ngồi lặng trên giường, từng nhịp thở trở nên nặng nề hơn, cô co người lại, mắt không dám rời khỏi cửa phòng ngủ, sợ rằng bóng trắng kia sẽ lại xuất hiện, đột ngột bước vào và tiến về phía cô. Tâm trí cô hoảng loạn, nhưng cô biết rằng không thể tiếp tục như thế này mãi. Miên hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô quyết định rằng mình phải kiểm tra một lần nữa, rằng trong căn nhà này chỉ có mình cô và mọi thứ cô nhìn thấy thực sự chỉ là ảo giác.
Cô bước từng bước thật nhẹ nhàng, mở cửa phòng ngủ ra và dõi mắt vào khoảng không đen kịt ngoài kia. Căn phòng khách im ắng, không có bóng trắng nào nữa. Cô rón rén đi xuống hành lang, bật hết đèn lên, để ánh sáng xua đi bóng tối đáng sợ. Mọi thứ trông bình thường, chỉ là căn nhà của cô, nhưng lại có một cảm giác lạ lẫm, như thể không khí ở đây đã thay đổi – lạnh lẽo, tĩnh mịch đến kỳ lạ.
Miên ngồi xuống ghế, tự nhủ rằng mình phải làm điều gì đó để đánh lạc hướng bản thân. Cô cầm điện thoại lên, cố gọi cho bạn bè để trò chuyện, nhưng mọi cuộc gọi đều không kết nối được. Màn hình điện thoại đột ngột tắt ngóm, chỉ còn lại ánh sáng phản chiếu hình ảnh khuôn mặt của cô. Bỗng nhiên, từ sau hình ảnh của mình, cô thấy cái bóng trắng lấp ló trong màn hình, đứng ngay sau lưng. Cô hét lên, làm rơi điện thoại xuống sàn. Trái tim cô đập mạnh đến mức cô cảm tưởng như nó sắp vỡ tung ra.
Miên quay đầu lại, nhưng chẳng có ai cả. Không gian quanh cô yên lặng, chỉ có tiếng đồng hồ gõ từng nhịp đều đều như ám chỉ thời gian đang trôi qua một cách lạnh lẽo. Cô lấy hết can đảm, nhặt điện thoại lên và cố gắng mở lại, nhưng màn hình chỉ hiện lên một đoạn văn bản kỳ lạ, từng chữ viết bằng thứ ngôn ngữ cô chưa bao giờ thấy. Chúng uốn lượn, xoắn lấy nhau, như thể chúng đang nhảy múa trên màn hình, tạo thành một dòng chữ duy nhất: “Đừng quay đầu lại.”
Miên cứng đờ, tim cô ngừng đập. Cô cảm nhận có ai đó đứng ngay sau lưng mình, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy. Không gian xung quanh như bị hút vào một cơn xoáy âm u, khiến cô thấy mình bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không hồi kết. Cô nhắm mắt, cố gắng không quay lại, nhưng bản năng khiến cô dần dần xoay đầu, dù biết rằng mình không nên.
Ngay khi đôi mắt cô nhìn thấy bóng dáng đó, toàn bộ căn phòng dường như biến mất, thay vào đó là một cánh rừng u ám, cây cối chết khô, với ánh trăng chiếu xuyên qua tán lá đầy gai nhọn. Miên không còn ngồi trong nhà mình nữa, mà đứng giữa một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi tiếng gió rít lên như những tiếng kêu thảm thiết của những linh hồn lạc lối. Cô muốn chạy, nhưng chân như bị đóng băng, không thể cử động.
Bóng trắng mờ ảo dần hiện rõ hơn, giờ đây đã có khuôn mặt, nhưng là một khuôn mặt trống rỗng, không mắt, không mũi, không miệng, chỉ là một khoảng trắng đáng sợ. Nó tiến từng bước về phía cô, tay vươn ra, như muốn kéo cô vào thế giới tăm tối kia. Miên muốn hét lên, nhưng không thể phát ra âm thanh nào. Mọi thứ trở nên im lặng tuyệt đối, chỉ còn cảm giác sợ hãi và lạnh lẽo bao trùm lấy cô.
Cuối cùng, khi bóng trắng chạm vào tay cô, Miên bất ngờ mở bừng mắt. Cô lại trở về phòng khách, hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán. Căn nhà vẫn trống trải, nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng mọi thứ đã thay đổi. Một sự lạnh lẽo không thể giải thích thấm vào không khí, và cô biết, từ sâu trong tâm hồn, bóng trắng đó không thực sự rời đi – nó đã trở thành một phần của cô, mãi mãi ám ảnh trong những cơn ác mộng và sẽ không bao giờ buông tha.
Miên đứng lên, nhìn vào gương một lần nữa, và giờ đây, trong ánh mắt của mình, cô có thể thấy bóng trắng ấy đang nhìn lại, như một linh hồn đã hòa làm một với cô. Cảm giác lạnh lẽo và tăm tối đã trở thành bạn đồng hành, và cô hiểu rằng, dù trốn chạy đến đâu, hình bóng ấy sẽ mãi mãi là người bạn âm thầm dõi theo, một sự ám ảnh mà cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi.
Miên gục đầu xuống, tay ôm lấy mặt, cố gắng xua đuổi cảm giác kinh hoàng đã bám riết lấy cô. Nhưng mọi thứ không còn là cơn ác mộng có thể tỉnh dậy mà quên đi. Bóng trắng đó giờ đây không còn chỉ là một ảo ảnh thoáng qua. Nó trở nên sống động, ám ảnh từng hơi thở, từng nhịp tim của cô.
Cô rời khỏi phòng khách, lê bước đến phòng tắm, cảm thấy cần phải rửa sạch nỗi sợ hãi. Nước lạnh chảy qua tay cô, khiến cô cảm thấy một chút bình tĩnh. Nhưng khi cô ngẩng mặt lên, trong gương, hình ảnh phản chiếu không còn là cô nữa. Thay vào đó là khuôn mặt của một người phụ nữ xa lạ, với đôi mắt trống rỗng và miệng mở rộng trong một tiếng thét vô thanh. Miên hét lên, lùi lại, nhưng đôi mắt vô hồn trong gương vẫn nhìn thẳng vào cô, miệng người phụ nữ dần dần nhếch lên thành một nụ cười ghê rợn, như thể đã tìm thấy niềm vui trong nỗi kinh hoàng của cô.