Miên lùi ra khỏi phòng tắm, tim đập mạnh đến mức cô có thể nghe thấy nhịp đập của chính mình. Cô lao nhanh về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, cố gắng khóa chặt, như thể có thể ngăn cách bản thân với thế giới ám ảnh kia. Nhưng không gian trở nên quá im lặng, đến mức cô có thể nghe thấy từng tiếng bước chân như vang lên từ dưới sàn nhà. Chúng tiến dần, chậm rãi, nhịp điệu từng bước đều đặn, như một nhịp trống tang lễ, vọng lại từ một chiều không gian xa xôi.
Miên ngồi sụp xuống, tay bấu chặt vào đầu gối, hơi thở ngắt quãng. Cô dán mắt vào khe cửa, nơi ánh sáng mờ nhạt rọi vào. Bỗng nhiên, bóng tối phía sau cửa bắt đầu lay động, và cô nhìn thấy những ngón tay trắng nhợt dần dần thò qua khe hở. Đôi tay ấy mỏng manh, xanh xao, như thể không còn sinh khí, nhưng chuyển động với tốc độ ghê rợn, từ từ kéo dài ra, vươn vào phòng, nhắm đến chỗ cô đang ngồi.
Cô muốn chạy trốn, nhưng chân như bị đông cứng. Đôi tay trắng nhợt dần dần chạm vào mép giường, từng ngón tay uốn lượn, như đang tìm cách bò lên nơi cô đang ngồi. Cảm giác ớn lạnh len lỏi vào từng thớ thịt, cô không thể nhúc nhích, không thể thở, chỉ còn cảm giác như đang đối diện với cái chết. Khi bàn tay chạm vào chân cô, Miên bật dậy, hét lên trong tuyệt vọng, nhưng cánh tay không rời ra. Thay vào đó, từ dưới giường, một khuôn mặt trắng bệch dần dần nhô lên, đôi mắt vô hồn, đôi môi khẽ mấp máy, nói những lời thì thào mà cô không thể nghe rõ.
Miên vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng này, nhưng mọi thứ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn. Bóng trắng ấy, giờ đây đã hiện rõ hơn bao giờ hết, nhấc người lên, đối diện với cô, và thì thầm những từ ngữ lạnh lẽo như gió đông. Cô không thể hiểu được, nhưng cảm giác như linh hồn mình bị hút cạn, sức lực dần dần biến mất. Cô thấy mình yếu dần, cơ thể nhẹ như sương, và bóng trắng ấy, với đôi mắt trống rỗng, bắt đầu nhập vào cô, hòa lẫn vào từng tế bào, từng nhịp đập.
Đêm đó, Miên thức dậy một lần nữa, nhưng giờ đây, cô không còn là mình. Cô nhìn vào gương, thấy khuôn mặt của người phụ nữ xa lạ, nhưng giờ đây, đôi mắt đã có hồn. Là đôi mắt của chính cô, bị giam cầm trong bóng trắng ấy, mãi mãi không thể thoát ra. Cô cười, một nụ cười lạnh lẽo, đầy ma mị, và bắt đầu bước ra khỏi căn phòng, như thể đã tìm thấy ngôi nhà mới của mình.
Sáng hôm sau, khi hàng xóm phát hiện, họ chỉ thấy một căn nhà trống, không bóng người, nhưng trên tấm gương trong phòng tắm, một dòng chữ máu mờ nhạt hiện lên: “Tôi vẫn ở đây, mãi mãi.” Và từ đó, căn nhà ấy trở thành lời đồn, về một bóng trắng lang thang, chờ đợi nạn nhân tiếp theo dám bước vào. Những tiếng thì thào trong đêm, tiếng bước chân vọng lại từ không gian trống rỗng, và hình bóng không bao giờ tan biến…
Miên lang thang khắp căn nhà, không ý thức được mình đang làm gì, như một bóng ma trong chính không gian quen thuộc. Mọi thứ giờ đây đã trở nên xa lạ, từ bức tranh trên tường, đến ánh sáng nhạt nhòa của buổi sáng lọt qua rèm cửa. Cô không còn cảm nhận được thời gian, không còn biết đâu là thật đâu là ảo.
Khi bóng tối lại một lần nữa tràn về, cô nghe thấy tiếng bước chân của mình vọng lên từ khắp nơi trong căn nhà, dội lại từ các bức tường, như một bài ca không hồi kết. Mỗi đêm, cô đứng bên cửa sổ nhìn ra con đường phía trước, chờ đợi điều gì đó mà bản thân không thể hiểu được. Cô cảm thấy như một phần của mình đã bị rút cạn, và giờ đây chỉ còn lại một vỏ bọc trống rỗng, ám ảnh bởi bóng trắng kia.
Rồi một đêm, khi đồng hồ điểm mười hai, Miên nghe thấy tiếng gõ cửa. Tiếng gõ vang lên từ phía trước căn nhà, dội lại trong không gian tĩnh mịch. Cô lặng lẽ bước xuống, chân không chạm đất, như thể đang trôi dần xuống cầu thang. Mỗi bước đi của cô lại khiến bóng tối xung quanh trở nên nặng nề hơn, như thể đang bước vào một không gian khác, một thế giới không thuộc về sự sống.
Cô mở cửa, nhưng không có ai đứng đó. Trước mặt cô chỉ là bóng tối vô tận, con đường ngập trong sương mù dày đặc. Tuy nhiên, từ phía xa, cô thấy một bóng dáng lờ mờ, một hình hài quen thuộc đang tiến lại gần. Miên nheo mắt, tim đập nhanh khi nhận ra khuôn mặt ấy – khuôn mặt của chính mình, nhưng với đôi mắt vô hồn và làn da trắng nhợt, lạnh lẽo. Bóng dáng ấy cười, một nụ cười lạnh lẽo, và chầm chậm tiến đến, tay dang ra như muốn ôm lấy cô.
Miên lùi lại, nhưng bóng trắng kia vẫn tiến đến, từng bước một, không nhanh không chậm, như thể nó có cả một đời để đến gần cô. Cô cố gắng đóng cửa, nhưng bàn tay lạnh lẽo của bóng trắng đã chạm vào tay cô, kéo mạnh cô ra ngoài. Cô muốn hét lên, nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có sự im lặng bao trùm, lạnh đến tận xương tủy.
Bóng trắng dẫn cô đi, bước vào màn đêm thăm thẳm, nơi mọi thứ bị nuốt chửng trong bóng tối. Miên thấy mình dần dần bị hút vào khoảng không vô tận, cảm giác nhẹ như sương, lơ lửng giữa thế giới của những linh hồn lạc lối. Mọi ký ức dần tan biến, như thể cô chưa bao giờ tồn tại. Cô cảm thấy bản thân bị chia tách, những mảnh vụn của linh hồn rơi rớt khắp nơi, chỉ còn lại một phần bóng mờ nhạt, không còn nhận ra bản thân.
Từ đó, mỗi đêm, cô lại xuất hiện bên cửa sổ căn nhà cũ, nhìn ra con đường phía trước, chờ đợi một bóng hình khác đi qua, một người lạ nào đó, để rồi kéo họ vào màn đêm vĩnh cửu. Căn nhà trở thành một phần của cô, một phần của bóng tối, nơi những linh hồn lạc lối vẫn mãi mãi đợi chờ.
Bất cứ ai đi ngang qua căn nhà vào ban đêm đều cảm thấy có ánh mắt dõi theo từ phía cửa sổ, như thể một bóng ma cô độc vẫn đứng đó, chờ đợi, luôn chờ đợi. Những tiếng thì thào vẫn vang lên trong đêm, nhắc lại tên những người không bao giờ trở lại. Và Miên, hay bóng trắng của cô, mãi mãi lẫn vào bóng tối, trở thành một phần của sự hãi hùng, không bao giờ tan biến.