Nhưng dường như, cảm giác lạnh lẽo vẫn bám chặt lấy cô, như thể làn hơi lạnh đó thấm vào từng thớ thịt, không để cô thoát ra khỏi cơn hoảng loạn. Miên nhìn xung quanh lần nữa, không thấy gì ngoài con đường trống trải và bóng tối trải dài.
Cô quyết định tiếp tục về nhà, lần này đi chậm rãi hơn, mắt dán chặt vào con đường trước mặt, không dám ngoảnh đầu nhìn sang hai bên. Nhưng rồi, một cái gì đó kỳ quái xảy ra – đèn đường vụt tắt từng ngọn một, như một điệu nhảy của bóng tối đang dần vây lấy cô. Miên cố nổ máy chạy nhanh hơn, nhưng tim cô đập mạnh khi nhận ra rằng, dù cố đến thế nào, khoảng tối đó vẫn không ngừng đuổi theo.
Vừa khi ánh đèn đường cuối cùng biến mất, Miên nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên từ phía sau, âm thanh yếu ớt, nhưng lại rõ ràng đến mức cô không thể nào lờ đi được. Cô quay đầu lại, và ngay khi vừa xoay người, cô nhìn thấy bóng trắng mờ ảo hiện ra phía sau, gần như chỉ còn cách cô vài bước chân.
Miên hét lên, đạp ga thật mạnh, cố lao về phía trước. Cô không biết mình đã chạy được bao lâu, chỉ biết rằng tiếng cười ấy vẫn vang vọng, như một điệp khúc không dứt. Từng nỗi sợ tích tụ trong lòng, khiến cô cảm thấy như mình đang trượt dài vào một thế giới khác, nơi bóng trắng luôn tồn tại, luôn đeo bám và không bao giờ buông tha.
Cuối cùng, ánh sáng của nhà mình hiện ra ở phía xa, như một lối thoát mong manh giữa bóng tối bao trùm. Miên lao vào sân, vội vàng dừng xe và chạy vào nhà, đóng chặt cửa lại. Cô ngồi bệt xuống nền nhà, cảm giác an toàn bắt đầu trở lại khi cô thấy mình cách biệt với thế giới bên ngoài. Nhưng tâm trí cô vẫn rối bời, không thể nào xóa đi hình ảnh của bóng trắng kỳ quái đó.
Miên ngồi đó trong im lặng, suy nghĩ về tất cả những gì vừa xảy ra. Cô cố thuyết phục bản thân rằng mọi thứ chỉ là một cơn hoảng loạn, một giấc mơ mà thôi. Nhưng tận sâu trong lòng, cô biết, dù chỉ là tưởng tượng hay hiện thực, bóng trắng ấy đã để lại một dấu ấn không thể phai mờ trong tâm trí cô. Mỗi khi nhắm mắt lại, cô lại thấy hình ảnh nó đứng lặng lẽ trên con đường tối tăm, chờ đợi cô trở lại.
Miên ngồi bệt xuống nền nhà, lòng trĩu nặng bởi cảm giác sợ hãi vẫn chưa tan biến. Cô đưa tay lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập loạn nhịp. Sự im lặng bao quanh dường như chỉ làm tăng thêm nỗi sợ, khiến cô không dám rời khỏi cửa.
Một hồi lâu, cô cố đứng dậy, lê bước về phía phòng khách. Mọi thứ trong nhà đều yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ tiếng bước chân của mình vang lên trong đêm. Cô ngồi xuống ghế sofa, mắt đảo quanh phòng, để chắc chắn rằng mình thực sự đang an toàn.
Bỗng nhiên, từ góc phòng, cô nhận thấy có thứ gì đó không bình thường. Cảm giác lạnh lẽo lại một lần nữa bao trùm. Cô căng mắt nhìn vào góc tối, nơi chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường lọt qua cửa sổ. Nhưng rồi, thứ mà cô tưởng là bóng tối bỗng nhiên chuyển động. Hình bóng mờ ảo ấy từ từ hiện ra, vẫn là bóng trắng, lặng lẽ đứng trong góc phòng, nhìn chằm chằm về phía cô.
Miên hét lên, nhưng tiếng hét của cô không thoát ra khỏi cổ, cứ nghẹn lại, như thể có thứ gì đó vô hình đang bóp nghẹt hơi thở của cô. Cô cố cử động, nhưng chân tay dường như bị đông cứng. Mắt cô vẫn dán chặt vào bóng trắng kia, giờ đây rõ ràng hơn bao giờ hết. Đó là một dáng người cao gầy, mờ ảo như làn sương, không có khuôn mặt, chỉ là một bóng hình trắng toát đứng lặng lẽ.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, và Miên cảm thấy như ai đó vừa chạm vào vai mình. Cô quay đầu lại, nhưng chẳng thấy gì cả. Sự hiện diện của bóng trắng trong góc phòng như một cơn ác mộng đang lấn át thực tại. Từng tế bào trong người cô run rẩy, sợ hãi đến mức không còn suy nghĩ gì được nữa.
Cuối cùng, Miên lấy hết can đảm, đứng bật dậy và lao về phía cửa phòng ngủ. Cô đóng sầm cửa lại, ngã nhào xuống giường, kéo chăn che kín người, cố gắng tự trấn an rằng tất cả chỉ là ảo giác, rằng bóng trắng đó không hề tồn tại.
Cô nhắm mắt lại, hít thở sâu để bình tĩnh. Thời gian dường như trôi qua rất lâu, và không còn âm thanh nào ngoài nhịp thở dồn dập của chính cô. Nhưng rồi, trong lúc cô gần như đã chìm vào giấc ngủ, một tiếng thì thào khẽ vang lên bên tai, ngay sát cạnh cô:
“Miên… Miên…”
Cô mở bừng mắt, bật người dậy, nhưng không có ai trong phòng cả. Tiếng thì thào ấy như một lời nhắc nhở rằng bóng trắng vẫn đang ở đâu đó gần, không buông tha cho cô. Miên cảm thấy bản thân như đang mắc kẹt trong một vòng lặp không lối thoát, một cơn ác mộng kéo dài vô tận. Những đêm tới, cô không biết mình sẽ đối mặt với điều gì nữa. Nhưng chắc chắn rằng, bóng trắng ấy sẽ vẫn luôn dõi theo cô, chờ đợi cô trở lại với nó.