Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7

3:59 chiều – 23/07/2025

Trong khi đó, Trần Lâm tham dự một cuộc họp gia đình quan trọng. Hải, bà Mai, và cả bà Trần đều có mặt. Không khí căng thẳng bao trùm căn phòng lớn khi Hải đứng lên, bắt đầu bài phát biểu dài dòng về việc quản lý gia sản.  

“Hai năm qua, việc kinh doanh của Trần gia không hề có sự tăng trưởng đáng kể. Lâm, cậu làm chủ gia đình, nhưng tôi thấy cậu quá chú trọng vào những dự án không mang lại lợi ích thực tế. Tôi nghĩ, đã đến lúc cần thay đổi,” Hải nói, giọng điệu cố ý khiêu khích.  

Trần Lâm nhíu mày, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực. “Anh Hải, tôi luôn mở lòng đón nhận những góp ý xây dựng. Nhưng nếu anh muốn chỉ trích, hãy đưa ra bằng chứng cụ thể. Gia sản của Trần gia vẫn tăng trưởng ổn định, và mọi dự án đều được tôi giám sát chặt chẽ.”  

Hải cười nhạt. “Bằng chứng ư? Thế còn tin đồn về việc cô vợ nghèo của cậu làm ảnh hưởng đến danh tiếng gia đình thì sao? Cậu có biết, việc cậu cưới cô ta đã khiến nhiều đối tác quay lưng với Trần gia không?”  

Cả phòng lặng đi. Trần Lâm siết chặt nắm tay, đôi mắt lóe lên tia giận dữ. “Nguyệt là vợ tôi, và cô ấy không liên quan gì đến việc kinh doanh. Nếu anh muốn tấn công tôi, đừng lôi cô ấy vào.”  

“Vậy sao? Thế thì cậu nên chuẩn bị, vì tôi không chỉ tấn công cậu, mà sẽ lật đổ toàn bộ những gì cậu đang có.” Hải nói, ánh mắt đầy thách thức.  

Trở về sau buổi họp, Trần Lâm kể lại mọi chuyện cho Nguyệt nghe. Nguyệt lo lắng, nhưng nàng không muốn chồng mình bị áp lực quá lớn. “Lâm, chúng ta cần chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất. Nếu gia đình này không thể giữ được, em vẫn muốn rời đi cùng anh, sống cuộc sống đơn giản hơn.”  

Trần Lâm nhìn nàng, trong lòng trào dâng một nỗi xúc động sâu sắc. Chàng biết, dù thế nào, nàng vẫn luôn đứng về phía chàng. “Nguyệt, anh hứa sẽ bảo vệ em. Nhưng trước khi rời đi, anh muốn đối mặt với tất cả. Anh không thể để những kẻ đó coi thường tình yêu của chúng ta.”  

Cả hai quyết định lên kế hoạch chi tiết để đối phó với âm mưu trong gia đình. Với sự hỗ trợ từ bà Tuyết, họ tìm ra nhiều bằng chứng về các giao dịch mờ ám của Hải và bà Mai, bao gồm việc biển thủ quỹ gia đình và hối lộ quan chức. Nguyệt cũng bắt đầu kết nối với một số đối tác trung thành của Trần Lâm để tìm sự giúp đỡ.  

Tuy nhiên, khi Trần Lâm chuẩn bị tung ra bằng chứng, một biến cố lớn xảy ra: một trong những người hầu trung thành của họ bị phát hiện bất tỉnh trong nhà kho, bên cạnh là một bức thư đe dọa được viết bằng máu.  

“Nếu các người muốn sống, đừng bao giờ động vào chuyện của tôi.”  

Nguyệt và Trần Lâm nhận ra, cuộc chiến này không còn là những mưu kế thông thường. Nó đã trở thành một trận chiến sống còn. Nhưng liệu tình yêu và sự kiên cường của họ có đủ để vượt qua tất cả?  

Đêm đó, sau khi phát hiện bức thư đe dọa trong nhà kho, Trần Lâm và Nguyệt không ngủ được. Những lo lắng về sự an nguy của mình và những người thân cận khiến cả hai phải suy tính cẩn thận hơn trong từng bước đi. Tuy nhiên, cả hai không ngờ rằng nguy hiểm đã đến rất gần, ngay trong đêm đó.  

Sáng sớm hôm sau, một người hầu thân cận khác, Tiểu Hồng, bất ngờ biến mất. Tiểu Hồng vốn là người trung thành với Nguyệt, thường xuyên giúp nàng thu thập thông tin và cảnh báo về những kẻ có ý đồ xấu trong nhà. Nhưng hôm nay, cô không xuất hiện như thường lệ.  

“Tiểu Hồng chưa bao giờ vắng mặt không lý do. Chúng ta phải tìm cô ấy ngay,” Nguyệt lo lắng nói với Trần Lâm.  

Trần Lâm gật đầu, lập tức sai người tìm kiếm khắp khu nhà. Tuy nhiên, khi đến kho thóc phía sau vườn, họ phát hiện một chiếc khăn tay của Tiểu Hồng nằm trên sàn, bị nhuộm đỏ bởi máu.  

Nguyệt cầm chiếc khăn lên, bàn tay nàng run rẩy. “Chuyện này… có khi nào liên quan đến bức thư đêm qua không?”  

“Rất có thể. Nhưng chúng muốn gì? Tại sao lại nhắm vào người hầu của chúng ta?” Trần Lâm cau mày.  

Lúc này, bà Mai xuất hiện. Bà giả vờ ngạc nhiên khi thấy đám đông tụ tập. “Có chuyện gì mà ồn ào vậy? Lại là chuyện của mấy người hầu tầm thường à?”  

Nguyệt nén giận, nhìn thẳng vào bà Mai. “Tiểu Hồng mất tích. Có dấu hiệu cho thấy cô ấy đã bị hại.”  

Bà Mai nhún vai, vẻ mặt thờ ơ. “Mất tích thì cứ để họ tự tìm. Chuyện của hạ nhân, cô không cần phải lo lắng nhiều như vậy đâu. Cô nên tập trung vào việc giữ hình ảnh cho gia đình thì hơn.”  

Lời nói của bà Mai khiến Nguyệt càng thêm bất an. Nàng nhận ra rằng, sự mất tích của Tiểu Hồng không đơn giản là một tai nạn.  

Đêm đó, Trần Lâm quyết định kiểm tra kho thóc một lần nữa, hy vọng tìm được manh mối. Nguyệt muốn đi cùng, nhưng chàng khuyên nàng nên ở lại phòng vì lo nàng gặp nguy hiểm.  

“Kẻ đứng sau chuyện này rõ ràng muốn nhắm vào chúng ta. Anh không muốn em mạo hiểm,” Trần Lâm nói.  

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00