Dù không yên tâm, Nguyệt cũng đồng ý. Tuy nhiên, nàng vẫn âm thầm cử một người hầu khác đi theo Trần Lâm để hỗ trợ.
Khi Trần Lâm vào đến kho thóc, mọi thứ dường như vẫn yên bình. Nhưng chàng nhận thấy một mùi hôi kỳ lạ bốc lên từ góc phòng. Lần theo mùi hương, chàng phát hiện một chiếc hòm gỗ lớn.
Khi vừa mở hòm, một con rắn độc bất ngờ phóng ra, lao thẳng về phía Trần Lâm. Trong khoảnh khắc nguy cấp, chàng dùng tay không đẩy nó ra, nhưng bị nó cắn vào cánh tay.
Người hầu đi theo Trần Lâm hét lên, lập tức chạy đến cứu chủ nhân. Nhưng Trần Lâm đã gục xuống, sắc mặt tái nhợt.
Tin Trần Lâm bị rắn cắn nhanh chóng lan truyền khắp nhà. Nguyệt lao đến phòng y tế, nơi chàng đang được chữa trị. Vị thầy thuốc già lắc đầu. “Đây là một loại rắn độc hiếm, chỉ có thể cứu được nếu tìm ra thuốc giải trong vòng 24 giờ.”
Nguyệt quỳ xuống, nước mắt lưng tròng. “Xin thầy, hãy cứu anh ấy! Bất kể phải làm gì, tôi cũng sẽ làm!”
Bà Mai và Hải đứng bên ngoài, ánh mắt thờ ơ nhưng ẩn chứa vẻ thỏa mãn. Hải cười nhạt. “Đúng là anh ta không biết tự lượng sức. Lần này, có lẽ Trần gia sẽ phải đổi chủ thật rồi.”
Nguyệt nghe thấy lời nói đó, trong lòng dậy sóng. Nàng biết rõ, đây không phải là tai nạn, mà là một âm mưu được tính toán kỹ lưỡng nhằm loại bỏ Trần Lâm.
Nguyệt không cho phép mình gục ngã. Nàng lập tức triệu tập tất cả những người thân cận, hỏi han về nguồn gốc của con rắn. Một người hầu trẻ, trước đây từng làm trong khu vực vườn nhà, run rẩy khai nhận:
“Con rắn đó… là của bà Mai. Tôi từng thấy bà ấy yêu cầu thả rắn vào kho thóc để ‘bẫy chuột.’ Nhưng tôi không ngờ…”
Nguyệt siết chặt tay. “Bà ta thực sự muốn giết anh Lâm…”
Không chần chừ, nàng lập tức lên đường tìm thuốc giải. Dựa vào chỉ dẫn của thầy thuốc, nàng phải đến một khu rừng cách đó nửa ngày đường để tìm loại cây quý có thể giải độc.
Nguyệt lên đường ngay trong đêm, bất chấp sự phản đối của mọi người. Nàng biết, thời gian là kẻ thù lớn nhất. Nếu không tìm được thuốc giải, Trần Lâm sẽ không qua khỏi.
Trên đường đi, nàng liên tục gặp phải những trở ngại: một chiếc xe bò đột ngột chắn đường, một nhóm người lạ mặt cố ý theo dõi nàng. Dường như, bà Mai đã cử người cản trở nàng đến cùng.
Nhưng Nguyệt không từ bỏ. Bằng sự thông minh và lòng dũng cảm, nàng vượt qua mọi khó khăn, cuối cùng cũng đến được khu rừng. Dưới ánh trăng mờ nhạt, nàng tìm thấy cây thuốc giải, nhưng không may, một con sói hoang xuất hiện, lao thẳng về phía nàng…
Trong ánh sáng mờ nhạt của đêm khuya, Nguyệt dồn hết sức chạy về phía khu rừng. Từng bước chân nàng đều không ngừng, dù mệt mỏi, dù đôi chân đã tê dại. Nàng phải tìm ra cây thuốc giải trước khi Trần Lâm không kịp qua khỏi, không có thời gian để chờ đợi. Nhưng những thử thách trong đêm tối không chỉ dừng lại ở những cản trở thông thường.
Khi Nguyệt vừa tìm thấy cây thuốc, bỗng nghe thấy tiếng động lạ phía sau. Chưa kịp quay lại, một con sói hoang lao vút về phía nàng, đôi mắt sáng rực trong bóng tối. Nó không chỉ dừng lại ở việc cảnh báo, mà dường như có một ý định khác tiến tới để tấn công.
Lý trí cho Nguyệt biết, nàng không thể bỏ cuộc. Với tất cả sức mạnh còn lại, nàng đứng im một cách kiên quyết, nhưng nỗi sợ vẫn chiếm lấy tim gan nàng. “Nếu hôm nay ta chết, thì ít nhất cũng phải để Trần Lâm sống.”
Nhưng ngay lúc đó, một tia sáng lạ bỗng chiếu vào từ phía xa, làm con sói sững lại. Bóng người nhanh chóng lao tới, vung cây gậy dài đập mạnh vào đầu con sói. Con thú hoang rống lên một tiếng đau đớn rồi chạy đi mất.
Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhìn người cứu mình. Đó là một người đàn ông trung niên, mặt khắc khổ, ánh mắt đầy kiên định.
“Đừng hoảng sợ, cô nương. Cẩn thận, khu rừng này không phải nơi an toàn.”
Nguyệt nhận ra người này là một thợ săn già, ông từng làm việc cho Trần gia khi còn trẻ, rồi rời đi sau khi Trần Lâm lên làm gia chủ. “Cảm ơn ông, nếu không có ông, tôi không biết mình sẽ thế nào.”
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ.” Người thợ săn mỉm cười, ánh mắt nghiêm nghị hơn khi ông nói tiếp: “Nguyệt, tôi không chắc mình sẽ giúp được lâu. Cô nên cẩn thận. Nếu bà Mai biết cô đang tìm thuốc giải, thì có thể sẽ có kẻ khác theo dõi.”
Nguyệt giật mình. “Bà Mai? Bà ấy sẽ làm gì?!”
“Chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.” Người thợ săn nhìn nàng một cách nghiêm túc. “Tôi sẽ đi cùng cô, giúp cô lấy thuốc, nhưng cô phải nghe lời tôi.”
Khi Nguyệt về đến nhà, trời đã gần sáng. Dù chỉ có một ít thời gian, nàng không thể lơ là bất kỳ chi tiết nào. Nàng gấp rút vào phòng y tế, nơi Trần Lâm đang được chữa trị. Cả người chàng lạnh toát, thở dồn dập. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm Nguyệt, nhưng ánh sáng thuốc giải trong tay nàng mang lại một tia hy vọng nhỏ nhoi.
“Để tôi, đừng lo lắng.” Người thợ săn đặt tay lên vai Nguyệt, rồi nhanh chóng pha thuốc giải. Nguyệt quan sát trong sự lo lắng. “Anh ấy sẽ ổn chứ?”