Nhưng điều đó không ngăn được những sự kiện kỳ bí tiếp tục diễn ra. Cánh cửa phòng ngủ bật mở vào những đêm khuya mà không ai chạm vào. Tiếng cười khe khẽ của một phụ nữ vang lên đâu đó trong nhà vào những giờ mà chỉ có họ và Thiên đáng lẽ đang ngủ say. Đôi lúc, ông Thanh đi ngang qua phòng của Thiên và cảm thấy một cái gì đó lạnh lẽo phả vào gáy ông, giống như hơi thở của một thực thể vô hình.
Mọi thứ lên đến đỉnh điểm vào một đêm mùa đông giá rét. Bà Thanh, sau một ngày dài mệt mỏi, thức dậy vào giữa đêm khi nghe thấy tiếng Thiên khóc lớn. Bà vội vàng bước vào phòng của đứa bé, đôi tay run rẩy trong cái giá lạnh của đêm khuya.
Nhưng khi bà bước đến ngưỡng cửa, đôi chân bà khựng lại. Bên trong phòng, dưới ánh trăng mờ mờ chiếu qua cửa sổ, bà nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo đang đứng bên chiếc nôi của Thiên. Đó là một người phụ nữ, mái tóc đen dài chảy xuống lưng, thân hình gầy guộc với bộ quần áo rách nát, làn da trắng bệch như đã bị cái chết rút hết sinh lực. Bóng dáng ấy cúi xuống nhìn Thiên, thì thầm những lời mà bà Thanh không thể nghe rõ.
“Thiên… con của mẹ…”
Giọng nói yếu ớt, khàn khàn như vọng lên từ đáy mồ. Tim bà Thanh đập loạn nhịp, chân tay bà cứng đờ không thể di chuyển. Mọi thứ trước mắt như một cơn ác mộng kinh hoàng mà bà không thể thoát ra. Nhưng rồi bóng dáng ấy đột ngột biến mất, tan vào không khí như một làn khói mờ.
Bà Thanh hốt hoảng lao tới chỗ Thiên. Đứa bé vẫn nằm đó, đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn bà, nhưng đôi môi nhỏ xíu của nó khẽ mấp máy, như thể đang lặp lại những từ ngữ vô hình.
“Con của mẹ…”
Câu nói ấy xoáy sâu vào tâm trí bà Thanh, khiến bà rùng mình. Kể từ đêm đó, bà không thể phủ nhận điều mà bà luôn sợ hãi: có một thực thể nào đó đang lẩn khuất trong ngôi nhà của họ, một thứ gì đó gắn bó mật thiết với Thiên. Bà quyết định không kể với ông Thanh về những gì mình đã chứng kiến, lo sợ rằng ông sẽ không tin hoặc tệ hơn, cho rằng bà đã mất trí. Nhưng nỗi lo lắng ấy ngày càng lớn khi những hiện tượng kỳ lạ không dừng lại.
Thiên lớn lên với sự yêu thương của gia đình Thanh, nhưng càng ngày, những điều kỳ dị xảy ra xung quanh cậu càng trở nên rõ ràng hơn. Khi lên sáu, cậu bắt đầu thể hiện những khả năng lạ thường mà không một ai có thể giải thích. Cậu có thể nhìn thấy những thứ vô hình với người khác những bóng ma, những sinh vật mà chỉ cậu có thể cảm nhận được.
Có lần, khi đang chơi ngoài sân, cậu bỗng nhiên nhìn chăm chú vào một góc tối của ngôi nhà. Bà Thanh đứng nhìn từ xa, cảm thấy ớn lạnh khi thấy cậu nói chuyện với… không khí. Cậu hỏi những câu hỏi mà chỉ có tiếng gió trả lời, nhưng cậu mỉm cười như thể đang có ai đó trò chuyện cùng mình.
Khi cậu quay sang bà Thanh, cậu hỏi, “Mẹ ơi, người phụ nữ hôm trước lại đến. Mẹ có muốn gặp bà ấy không?”
Bà Thanh suýt ngã quỵ, cảm giác sợ hãi bóp nghẹt cổ họng. Cô không biết trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ lắc đầu và kéo Thiên vào nhà.
Càng lớn, Thiên càng khám phá ra năng lực kỳ lạ của mình. Cậu có thể làm những thứ bay lơ lửng trong không khí, biết trước những việc sẽ xảy ra và giao tiếp với những linh hồn mắc kẹt giữa hai thế giới. Cậu tìm hiểu và học cách kiểm soát sức mạnh của mình, nhưng bà Thanh bắt đầu lo sợ rằng năng lực của Thiên không chỉ đơn thuần là tài năng bẩm sinh. Cậu đang bị điều khiển bởi một thế lực khác thứ gì đó cổ xưa và nguy hiểm hơn cả những bóng ma cậu nhìn thấy.
Thời gian trôi qua, Thiên trở thành một thiếu niên khác biệt. Cậu thông minh, nhanh nhẹn và lanh lợi, nhưng đồng thời cũng có một thứ gì đó kỳ bí toát ra từ ánh mắt của cậu, như thể cậu đang chứa đựng một thế giới mà người khác không thể chạm tới. Những hiện tượng kỳ lạ quanh ngôi nhà không còn xuất hiện lẻ tẻ như trước. Chúng dường như ngày càng bủa vây gia đình Thanh, tạo nên một không khí u ám và ngột ngạt.
Một ngày nọ, khi Thiên tròn mười hai tuổi, cậu tự dưng biến mất suốt vài giờ. Ông bà Thanh lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm, nhưng không thấy dấu vết nào của cậu. Mãi đến chiều tối, họ tìm thấy cậu ngồi ở một góc rừng, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào một bóng hình nhạt nhòa đang đứng trước mặt cậu một người phụ nữ, khuôn mặt quen thuộc nhưng lạ lẫm. Đó chính là bóng ma mà bà Thanh từng nhìn thấy nhiều năm trước. Lần này, bà không còn có thể phủ nhận được nữa.
Bà Thanh nhìn sững vào cảnh tượng đó, cơ thể run lên. “Thiên!” bà gọi lớn, nhưng cậu không quay đầu lại. Bóng hình kia mờ nhạt dần theo ánh hoàng hôn, để lại không gian tĩnh lặng lạnh lẽo.
Khi bà bước lại gần, Thiên đứng lên, đôi mắt ánh lên vẻ bí ẩn lẫn một chút ngạo mạn mà bà Thanh chưa từng thấy trước đây. “Mẹ, người phụ nữ đó lại đến,” Thiên nói, giọng cậu bình tĩnh nhưng chứa đựng một sự xa cách lạnh lùng. “Bà ấy nói con đã sẵn sàng.”