Tiếng gió rít qua những bức tường cũ nát của căn nhà bỏ hoang nằm ở rìa khu rừng, khiến bóng cây lung lay theo từng cơn gió. Ánh trăng lạnh lẽo hắt qua những khe hở, soi rọi một cảnh tượng kỳ quái. Trên sàn gỗ mục, một người phụ nữ nằm bất động. Làn da cô trắng bệch, thân thể cứng ngắc không còn sức sống. Nhưng đôi mắt khép lại của cô dường như vẫn chuyển động dưới ánh trăng ma mị. Người phụ nữ đã chết khi sinh đứa con duy nhất của mình, hơi thở cuối cùng của cô cũng rời khỏi cùng khoảnh khắc đứa trẻ cất tiếng khóc đầu tiên.
Tiếng chuông nửa đêm vang vọng từ xa, chầm chậm ngân lên từng hồi trong không gian lạnh lẽo. Trong căn nhà tối tăm, đứa trẻ sơ sinh bật khóc. Tiếng khóc yếu ớt lúc đầu, nhưng nhanh chóng lớn dần, rít lên xé toạc bầu không khí im ắng. Tiếng khóc dường như vang vọng khắp mọi ngóc ngách của căn nhà cũ, rồi bất chợt, một điều kỳ lạ xảy ra.
Đôi mắt người mẹ bật mở. Trong màn đêm, cơ thể cô cựa quậy, bàn tay lạnh lẽo như xác chết từ từ đưa lên. Với những cử động cứng ngắc, như thể có một thế lực vô hình điều khiển, cô nhấc đứa trẻ lên, ôm vào lòng. Ánh trăng soi rọi qua thân hình của cô, tạo nên một lớp sương mờ ảo, khiến cô trông như một bóng ma lướt qua thực tại.
Bằng giọng nói khàn khàn, âm u, cô thì thầm, “Con của ta… ta sẽ đưa con đến nơi thuộc về con.”
Bên ngoài căn nhà, trong ngôi làng nhỏ, đôi vợ chồng già ông bà Thanh đang say giấc. Ngôi nhà của họ tuy đơn sơ nhưng luôn tràn ngập hơi ấm, thứ hơi ấm của tình yêu đã kéo dài nhiều năm nhưng chưa bao giờ được trọn vẹn bởi tiếng cười của trẻ nhỏ. Cả hai đã từng ước mong có một đứa con, nhưng năm tháng trôi qua, ước vọng ấy chỉ còn là những lời cầu nguyện không thành.
Giữa giấc ngủ sâu, tiếng khóc của một đứa trẻ đột nhiên vang lên, kéo họ khỏi thế giới mộng mơ. Tiếng khóc đó thật lạ lẫm, nhưng cũng quen thuộc đến kỳ lạ, như thể họ đã từng mong mỏi được nghe nó trong ngôi nhà này. Bà Thanh là người tỉnh giấc trước, trái tim bà đập thình thịch trong lồng ngực.
“Ông có nghe thấy không?” Bà thì thầm, giọng run rẩy.
Ông Thanh trở mình, mơ màng đáp lại, “Chắc là mèo hoang thôi, bà ngủ tiếp đi.”
Nhưng tiếng khóc không dừng lại, ngược lại còn lớn hơn, dữ dội hơn, vang vọng qua từng góc nhà.
Không thể bỏ qua âm thanh này, bà Thanh đứng dậy, chân bà bước như bị kéo bởi một sức mạnh vô hình. Bà đi đến cửa, bàn tay run run đặt lên chốt cửa, phân vân không biết có nên mở ra. Nhưng tiếng khóc của đứa trẻ như đâm thẳng vào lòng bà, khiến bà không thể làm ngơ. Bà mở cửa.
Bên ngoài, trên bậc thềm, một đứa trẻ sơ sinh nằm trong mớ vải rách nát. Đôi bàn tay nhỏ xíu của đứa bé khua khoắng trong không trung, tìm kiếm sự an ủi. Trái tim bà Thanh như thắt lại, bà khụy xuống, không dám tin vào mắt mình.
“Ông Thanh! Ông ra đây nhanh lên!” Bà gọi, giọng lạc đi vì kinh ngạc.
Ông Thanh bước vội ra, đôi mắt mở to khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. “Ai lại bỏ một đứa trẻ ở đây? Lúc nửa đêm thế này?”
Nhìn quanh, không một ai xuất hiện, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua con đường vắng lặng. Ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên làn da tái xanh của đứa bé, làm nó trông giống như một thực thể lạ kỳ.
Bà Thanh cúi xuống, bế đứa trẻ lên. Ngay khi được ôm vào lòng, đứa bé ngừng khóc, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn. Bà Thanh nhìn chồng, đôi mắt chứa đầy sự van nài.
“Chúng ta không thể bỏ nó lại ngoài này,” bà thì thầm.
Ông Thanh nhìn đứa trẻ, lòng ông mềm lại trước khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. “Không… chúng ta không thể.”
Họ đưa đứa trẻ vào nhà, không biết rằng có một linh hồn lặng lẽ đứng bên lề con đường, quan sát họ từ trong bóng tối.
Thời gian trôi qua, đứa trẻ được gia đình Thanh nuôi nấng và yêu thương như con ruột. Họ đặt tên cho đứa bé là Thiên, với hy vọng rằng nó là món quà từ trời cao. Ngôi nhà dường như ngập tràn niềm vui kể từ khi Thiên xuất hiện, nhưng ẩn sau những tiếng cười của đứa trẻ là một loạt những hiện tượng kỳ lạ bắt đầu dần dần diễn ra trong nhà.
Ban đầu, mọi thứ xảy ra thật nhỏ nhặt. Bà Thanh thường cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình khi bà chăm sóc Thiên, nhưng mỗi lần quay lại, căn phòng trống không. Thi thoảng, tiếng thì thầm vang lên trong những đêm khuya tĩnh mịch, vọng lại từ nơi xa xăm, nhưng cả ông và bà Thanh đều cố gắng tự thuyết phục rằng đó chỉ là gió rít qua các khe cửa. Dẫu vậy, bà Thanh không thể xua đi cảm giác nặng trĩu trong lòng, một thứ cảm giác rằng có điều gì đó rất sai lầm với ngôi nhà kể từ đêm hôm ấy.
Rồi mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn. Một đêm, khi bà Thanh đang bế Thiên ru ngủ, chiếc nôi bên cạnh cô đột nhiên bắt đầu đung đưa nhẹ nhàng. Cả bà và ông Thanh đều đứng đó, chứng kiến chiếc nôi tự di chuyển mà không có bất kỳ tác động nào. Trái tim bà thắt lại, nhưng ông Thanh vẫn cố trấn an rằng đó chỉ là gió, một lời giải thích gượng gạo mà chính ông cũng không hoàn toàn tin.