Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 9: Sự thật đau đớn

9:47 chiều – 22/07/2025

Khi ánh sáng lờ mờ bắt đầu phai dần, Linh đứng chết lặng, không thể rời mắt khỏi Hiền. Hình bóng của cô bạn đã mất bỗng trở nên rõ nét giữa không gian, như một ác quỷ mang hình dáng của thiên thần. Nụ cười trên môi Hiền vừa quyến rũ vừa đáng sợ, khiến Linh cảm thấy như đang rơi vào một cái hố sâu.

“Thật bất ngờ khi mày có thể đến được đây, phải không?” Hiền nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang nặng sự mỉa mai. “Mày đã nghĩ rằng mình có thể trốn tránh tất cả những điều này sao?”

“Câm miệng!” Linh gào lên, cố gắng tìm kiếm một chút dũng khí. “Mày không thể đe dọa tao. Mày đã biến mất, và giờ thì tao sẽ không cho phép mày quay lại!”

“Quay lại?” Hiền cười lớn. “Mày có hiểu mày đang nói gì không? Tao chưa bao giờ rời đi. Mọi thứ mày làm, mọi âm mưu của mày đều đã được theo dõi. Mày không hề biết, đúng không?”

Tim Linh đập thình thịch. Cô không thể để sự sợ hãi chiếm ưu thế. “Mày… mày đang nói gì vậy?” Cô hỏi, giọng điệu đã bắt đầu yếu đi.

“Những gì mày đã làm với tao, với những người khác. Tao đã thấy tất cả,” Hiền nói, từng từ trong giọng nói của cô như những mũi dao đâm vào Linh. “Mày nghĩ rằng mày có thể tẩy chay tao chỉ bằng một cú đánh? Mày đã sai, Linh ạ. Bây giờ, đến lượt mày phải trả giá.”

Bóng tối quanh Linh dường như siết chặt hơn. Cô cảm thấy như đang bị mắc kẹt trong một chiếc lưới mà chính mình đã dệt nên. Mặc dù cô đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng giờ đây, nỗi sợ hãi đang dần len lỏi vào tâm trí cô. Linh biết rằng mình phải thoát khỏi cuộc đối mặt này, nhưng những gì Hiền nói thực sự ám ảnh cô.

“Làm ơn, Hiền,” Linh van nài, cảm giác sợ hãi đang trào dâng. “Tao đã sai, nhưng mày không thể quay về và… và làm tổn thương tao như vậy!”

“Bây giờ, mọi chuyện đã khác,” Hiền trả lời, ánh mắt không chút cảm thông. “Tao sẽ không để mày yên. Mày đã làm mọi người đau khổ, và giờ đây mày sẽ cảm nhận được nỗi đau đó.”

Đột nhiên, hình bóng của Hiền bắt đầu tan biến, nhưng một điều gì đó lạnh lẽo đã lướt qua Linh, như thể có một mảng tối đã xâm chiếm trái tim cô. Linh loạng choạng lùi lại, chỉ để nhận ra rằng hình bóng ấy không hoàn toàn biến mất. Nó đã để lại một dấu ấn ám ảnh, như một lời hứa rằng những gì sắp xảy ra sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Linh trở về phòng, lòng nặng trĩu. Cô không thể chợp mắt, không thể nghĩ ngợi rõ ràng. Những hình ảnh về Hiền và những nỗi lo lắng về những gì sẽ đến chiếm lĩnh tâm trí cô. Ngày hôm sau, cô cố gắng trở lại cuộc sống bình thường, nhưng những điều bất thường đã bắt đầu xuất hiện.

Khi Linh đến trường, bầu không khí trở nên nặng nề. Các học sinh khác không còn dám tiến lại gần, và những cái nhìn ái ngại trở thành điều thường trực. Ngay cả khi cô cố gắng tỏ ra bình thản, một phần bên trong cô cảm thấy như đang bị theo dõi. Những đồn đại về sự biến mất của Hiền và Lan ngày càng gia tăng, và mọi người dần dần chuyển sự chú ý về Linh.

Một hôm, khi Linh đang ngồi trong lớp học, cô chợt nghe thấy những tiếng thì thầm xung quanh mình. “Có ai thấy Linh không? Cô ta đang liên quan đến tất cả chuyện này, đúng không?” Một giọng nói vang lên. Linh giật mình. Cô quay lại nhìn, thấy Thảo, cô gái nhút nhát hôm trước, đang nói chuyện với một nhóm bạn. Ánh mắt họ đầy nghi ngờ.

“Cô ấy có vẻ kỳ lạ,” một bạn khác nói, ánh mắt lén lút nhìn Linh. “Mình cảm thấy như có điều gì đó không ổn.”

Cảm giác tội lỗi không ngừng chạm vào trái tim Linh. Cô đã tạo ra bóng tối trong cuộc sống của mình, và giờ nó đang quay lại đe dọa cô. Cô biết rằng mình cần phải tìm cách kiểm soát tình hình trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm tay.

Tối hôm đó, Linh quyết định ra ngoài đi dạo, hy vọng rằng không khí trong lành sẽ giúp xua tan những ý nghĩ tồi tệ. Khi bước ra khỏi nhà, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình. Ánh trăng sáng rực soi chiếu khắp con đường, nhưng bóng tối vẫn hiện hữu ở khắp mọi nơi.

Đi qua những ngôi nhà trong làng, Linh cảm thấy như có đôi mắt đang theo dõi mình từ khắp mọi nơi. Một phần trong cô muốn trở về, nhưng một phần khác lại muốn tìm kiếm sự thật. Đến bên bờ sông, cô dừng lại, hít thở sâu, và cảm nhận sự tĩnh lặng bao quanh. Nhưng trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Linh… mày đang tìm kiếm điều gì?”

Linh quay lại, thấy một bóng dáng lờ mờ đứng giữa bóng tối. Đó là Hiền. Cô ta không chỉ quay lại, mà còn dẫn theo những bóng hình khác  những người đã biến mất, những người mà Linh đã để lại sau lưng.

“Chào mừng về nhà,” Hiền nói, giọng nói nhẹ nhàng như gió. “Tao đã nói rồi, mày sẽ không bao giờ thoát được.”

Mọi thứ dường như sụp đổ xung quanh Linh. Cô nhận ra rằng mình đang đứng giữa một cơn ác mộng không thể thoát ra. “Tại sao mày lại làm thế? Tại sao?” Linh kêu lên, lòng tràn đầy sợ hãi và bất lực.

“Bởi vì mày cần phải trả giá,” Hiền nói, và những bóng hình xung quanh bắt đầu tiến lại gần. Linh cảm thấy tim mình đập mạnh, sự hoảng loạn dâng lên, nhưng trong sâu thẳm, cô biết rằng không có cách nào để trốn chạy nữa.

Mỗi bóng hình đại diện cho một nỗi sợ hãi, một tội lỗi mà Linh đã tạo ra. Cô không thể đối mặt với chúng. Và giờ đây, cô sẽ phải đối mặt với cái giá phải trả cho những hành động của mình.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00